Tại Hạ Là Hệ Thống

Chương 87: Một Đội Ba Người



Tên trưởng lão Linh Hoàng Tông đó nói rất lớn, để có thể đảm bảo hơn một ngàn hai trăm ngươi nơi đây có thể nghe thấy.

Nói rất nghiêm túc, giọng to, rõ ràng. Cũng giải thích rất nhiều chi tiết cho phần kiểm tra. Nếu còn ai chưa hiểu, chỉ có thể trách hắn không nghe rõ, hoặc não chưa kịp " load" mà thôi.

" Các ngươi lập tổ đội đi chung với nhau, mỗi đội năm người trở xuống, có thể đi một mình. Thành tích tự phân chia cho nhau."

" Cách tính điểm, yêu hạch yêu thú cấp một là một điểm, cấp hai là hai điểm, cấp ba là năm điểm. Đạt được mười điểm, là đủ điều kiện thông qua."

" Tất cả mọi người có một canh giờ để tìm đồng đội của mình, nếu một đội trên 5 người, sẽ không được tính điểm, nên các ngươi phải cẩn thận a."

Trưởng lão Nội môn Linh Hoàng Tông hơi hạ thấp giọng xuống, ánh mắt híp lại, khẽ đảo qua toàn trường.

" Sau cùng, bắt đầu tính điểm từ bây giờ. Tông môn không cấm các ngươi cướp điểm của kẻ khác, giữ được yêu hạch trong tay hay không? Phải do bản lĩnh của các ngươi."

Trưởng lão Nội môn Linh Hoàng Tông nói nốt những câu cuối cùng, mới thu khí thế lại, thở ra một hơi.

Trong tay hắn không biết khi nào đã xuất hiện bình nước, liền cầm lên uống.

Nói từ nãy giờ, khiến hắn hơi khát, dù cho có mạnh thế nào, lớn tuổi như hắn, không thể bền bỉ như người trẻ tuổi được.

Đám người ngồi nghe bên dưới vô cùng nhàm chán, vì căn bản hắn nói quá lâu, dù cho việc này có quan trọng như thế nào, nhưng ngồi nghe nửa ngày cũng đủ khiến đám thiếu niên, thiếu nữ bên dưới phát bực.

Linh Hoàng Tông hai năm chiêu thu đệ tử một lần, lần nào đề kiểm tra cũng như nhau, nếu đã muốn vào Linh Hoàng Tông, chắc chắn phải có tìm hiểu trước.

Vì thế vòng thứ hai này, dù cho đại trưởng lão Nội môn không có nói, đám thí sinh bên dưới đều đã biết hết cách thức thi đấu rồi.

Nghe lâu như thế, cuối cùng lại là lặp lại những thứ đã biết, không cảm thấy nhàm chán sao được?

Chỉ đến khi Tên trưởng lão Nội môn đó nói những câu cuối cùng, đám thiếu niên, thiếu nữ bên dưới mới hưng phấn lên, ánh mắt vô cùng nồng nhiệt.

Nồng nhiệt không phải vì cuộc thi sắp đến, mà nồng nhiệt vì hắn đã nói xong rồi, tinh thần bỗng dưng tỉnh táo hẳn lên, ngay cả cơn buồn ngủ, cũng không cánh mà bay.

Đám người bên dưới ngay lập tức chia đội với nhau, không gian xung quanh bỗng chốc trở nên ồn ào, những ai lập đội sẵn thì tập trung riêng một chỗ, những ai chưa có đồng đội thì đi cung quanh kêu gào tìm người.

Cao Lãng, Vân Hi cùng Chung Linh lập thành một tổ đội ba người, vì đã có quen biết, thế nên cũng không cần tìm thêm người mới, phối hợp cũng dễ dàng hơn.

Đột nhiên, một đôi nam nữ lại gần đám ba người Cao Lãng.

Ánh mắt nhìn lại, một thiếu niên với nụ cười ôn hoà, một thiếu nữ với dáng vẻ hoạt bát. Là hai huynh muội Sở Tiêu, Sở Liên mà Cao Lãng và Vân Hi gặp khu bình nguyên.

" Xin chào, chúng ta lại gặp mặt." Sở Tiêu nở một nụ cười chào hỏi, nói.

Bên cạnh Sở Liên đầu hơi cúi, coi như chào hỏi. Ánh mắt sắc bén nhìn Cao Lãng.

" Xin chào." Ba người Cao Lãng đáp lại.

" Đội của ngươi mới chỉ có ba người, không biết có thể thêm vào ta và muội muội cùng tham gia được hay không?" Sở Tiêu cười nói, giọng nói vô cùng khách khí.

" Xin lỗi, ba chúng ta phối hợp chung đã quen, cả đội vốn đã đủ người, vậy cho nên..." Sở Tiêu vừa nói xong, Cao Lãng liền nhã nhặn từ chối.

Một bên Vân Hi chỉ mỉm cười, còn Chung Linh vẫn giữ vẻ mặt lạnh như băng. Cả hai đồng thời không nói gì, coi như ngầm thừa nhận.

" Ngươi sao có thể như vậy chứ? Bên ngươi rõ ràng thiếu hai người, thêm hai chúng ta thì sao cơ chứ?" Sở Tiêu chưa kịp nói gì, một bên Sở Liên đã tức giận nói ra.

Mím môi một cái, hai má hơi phồng lên, ánh mắt đầy giận dữ. Hai tay chống nạnh, người hơi cúi về phía Cao Lãng.

Cái tên đáng ghét này, luôn từ chối ca ca của nàng. Ngươi chẳng lẽ không cảm nhận thấy thiện cảm từ ca ca ta sao?

" Sở Liên." Sở Liêu quát khẽ, đôi lông mày hơi nhíu lại, lườm thiếu nữ bên cạnh hắn.

" Hừ." Sở Liên hừ lạnh một tiếng, hai tay khoanh lại, đầu ngoảnh sang một bên.

" A, ha ha, không sao, vậy hai chúng ta đi tìm đội khác." Sở Tiêu cười xấu hổ vài tiếng, liền dẫn Sở Liên dời đi.

" Chúc ngươi thuận lợi." Cao Lãng hơi gật đầu.

Sở Tiêu mỉm cười đáp lại, liền dẫn Sở Liên rời đi:" Đa tạ, cáo từ."

" Cáo từ."

Vân Hi cười nhạt nhìn lấy bóng lưng của Sở Tiêu, ban nãy Sở Liên nói khó nghe như vậy, nhưng hắn đến một câu xin lỗi cũng không có, xem ra trong lòng hắn, cũng không giống bề ngoài ôn hoà như vậy.

Tâm cơ, giấu rất sâu a.

" Vì ba người chúng ta đã chắc chắn vào Linh Hoàng Tông, tham gia dự thi chỉ gọi là một cái lướt qua thôi. Tốt nhất chỉ ba người tổ đội, không nên thêm ai vào nữa."

Vài phút trước khi vừa mới chỉ đặt chân đến chỗ này, Chung Linh đã nói câu này với Cao Lãng, vì thế hắn mới từ chối hai người Sở Tiêu và Sở Liên.

Còn việc hắn bị từ chối mà nảy sinh bất mãn, cũng không phải việc mà Cao Lãng quan tâm.

Không phải tự nhiên mà Linh Hoàng Tông trong đợt thi tuyển sinh ra thứ hạng, thứ hạng càng cao khi vào tông chắc chắn sẽ càng có lợi. Thế nên Cao Lãng quyết tâm lần này phải giành được điểm số cao nhất.

Trong thời gian tìm đồng đội, cũng có không ít thiếu niên, thiếu nữ tìm đến đội của Cao Lãng, nhưng đều bị hắn khéo léo từ chối.

Sau khi tìm được đồng đội xong, mọi người đều lục đục nối đuôi nhau vào trong Khúc Dao Lĩnh.

Ở trên khán đài được xây dựng tạm thời. Mười tám vị trưởng lão, ba vị Trưởng lão Nội môn, mười lăm vị Trưởng lão Ngoại Môn, đều tập trung tại đây, dõi mắt quan sát đám thiếu niên, thiếu nữ bên dưới.

Trong số đó, có tới hai vị Trưởng lão Nội môn, hơn mười vị Trưởng lão Ngoại môn, ánh mắt kỳ dị trong bóng tối nhìn về đám người Cao Lãng.

Thậm chí cho đến khi đám người Cao Lãng đi vào bên trong Khúc Dao Lĩnh, tầm mắt vẫn chưa hề thu hồi.

Sau một canh giờ, bên ngoài Khúc Dao Lĩnh, ngoại trừ mười tám người còn đứng bên ngoài ra, không còn một ai hết, tất cả thí sinh đều đã đi vào bên trong.

Đột nhiên, một vị Nội môn Trưởng lão đứng lên, vội vàng đi ra ngoài.

Tên Nội môn trưởng lão khác nhíu mày, khó hiểu nhìn hắn, nói ra:" Tào trưởng lão, ngươi đi đâu vậy?"

" Ta về tìm người tạm thời sắp xếp cho chúng ta chỗ ở, phải canh giữ một tuần bên ngoài Khúc Dao Lĩnh, mọi người cũng không muốn ở ngoài trời đi?" Vị Nội môn Tào Trưởng lão bình tĩnh quay lại, nở nụ cười nói ra.

" Vậy tốt, ngươi đi nhanh về nhanh, ta cũng không muốn phải suốt ngày ở ngoài trời, cho người tạm thời xây dựng khu ở chỗ này là được." Tên nội môn trưởng lão đó cũng không nghi ngờ gì, cười nói.

Bình thường trong cuộc thi, các trưởng lão thường dựng lều tạm thời ở bên ngoài, có người thì ngồi yên một chỗ tu luyện, chờ đợi thí sinh ra bên ngoài.

Lần này hắn cảm thấy xây dựng một chỗ ở cũng không tệ. Có thể sử dụng khi đến lúc chiêu mộ đệ tử, lần sau cũng không cần khắc khổ như trước.

" Ngươi yên tâm, ta đi gọi người một lát rồi về."

Cười nhẹ hai tiếng, Tào Trưởng lão liền xoay người lại đi tiếp, chỉ là vẻ mặt hơi có hốt hoảng.

Là khuôn mặt đó, thiếu niên bên cạnh Chung Linh có khuôn mặt rất giống người đó.

Vốn dĩ chỉ định âm thầm xem xét hai thiếu niên bên cạnh Chung Linh là ai để hắn âm thầm tiếp cận thôi. Lại thật không ngờ nhìn thấy khuôn mặt mà hắn sợ hãi bao năm.

Người giống người trên đời này không phải là ít, thế nhưng giống đến mức đấy, cho dù là không phải, hắn cũng không thể bỏ qua.

Việc này phải lập tức thông báo với cao tầng tông môn. Chuyện này còn nghiêm trọng hơn cả chuyện của Chung Linh nữa.

Nếu thiếu niên có liên quan với người đó, nếu bố cục tốt, có phải hay không có thể dụ người đó ra.

Việc này cần phải để cao tầng bàn bạc kỹ lưỡng. Thế nên Tào trưởng lão không thể đợi được, phải nhanh chóng thông báo tin tức này.

Tâm điểm của cao tầng Linh Hoàng Tông, sắp chuyển từ trên người Chung Linh, sang người Cao Lãng.

Chỉ còn lại mười bảy vị trưởng lão ngồi lại nói chuyện phiếm với nhau.

" Ta thấy có một tên thiếu niên vô cùng cường tráng, to hơn gấp hai lần người bình thường, chắc chắn là có tu luyện ngoại công. Đi săn bắt yêu thú, da dày thịt béo như thế, vô cùng có lợi."

" To thì thế nào? Cũng chỉ làm bia đỡ đạn mà thôi, ta thấy có một tên thiếu niên kiếm khí vô cùng sắc bén, chắc hẳn ngâm mình trong kiếm thuật đã rất lâu rồi."

" Nói về kiếm khí sao ngươi không nghĩ đến Chung Linh? Được chính tay trưởng lão nội môn Linh Hoàng Tông đào tạo, mạnh hơn chắc tên thiếu niên ngươi vừa nói."

" Ha, ta thì lại coi trọng hơn cái tên có thực lực Linh Hải Cảnh cửu trọng, còn nhỏ tuổi đã có thực lực như thế, tốc độ tu luyện phải vô cùng nhanh chóng a."

" Tu luyện nhanh thì sao chứ? Thực lực không theo kịp cũng như không. Tông môn không phải lần nào cũng gặp Linh Hải Cảnh cửu trọng, nhưng ít nhất cũng mười năm có một lần. Thế nhưng vẫn có những kẻ Linh Hải Cảnh cửu trọng bị cảnh giới thấp hơn đánh bại đấy thôi."

Vừa nãy nhìn thấy thiếu niên nào được coi trọng, các vị trưởng lão đều lôi vào cuộc nói chuyện. Đề cử xem hắn liệu có thể qua vòng hai được hay không, hay liệu hắn có số điểm hơn dự liệu mà vị trưởng lão đó phán đoán hay không?

Trao đổi vô cùng sôi nổi, thi thoảng còn hơi to tiếng với nhau, sau đó lại cùng cười lớn.

Bên trong Khúc Dao Lĩnh.

Ba người dạo bước cẩn thận đi vào bên trong.

Số lượng thí sinh nhìn có vẻ nhiều, thế nhưng Khúc Dao Lĩnh diện tích cũng rất lớn, lúc mới đầu mọi người đội này còn nhìn thấy đội kia, thế nhưng càng vào sâu, càng khí gặp nhau.

Thi thoảng ba người lại cảm nhận được ba động linh khí không xa trong rừng, thế nhưng không ai đến khu vực đó cả. Hiện tại mới chỉ là khởi đầu mà thôi, càng về cuối ngày, độ giao tranh mới càng khốc liệt, hiện tại cần phải luôn bảo toàn thực lực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.