Hình thức của tiệc sinh nhật đã định trước là không thể có món nóng ngon lành, may mà nhà họ Lăng có chuẩn bị bữa tiệc hải sản thịnh soạn, cho dù là bữa ăn lạnh, cũng làm cho khách khứa không ngừng động tay, khen ngợi không dứt.
Trong khoảng thời gian này, Lăng lão tiên sinh lộ mặt một lần, sau khi cảm ơn sự có mặt của mọi người, chậm rãi nói một chuyện cũ: "Mấy trăm năm trước, tổ tiên của Lăng thị phiêu bạt biển cả nghìn trùng tới đây, lúc đó, trên người ngoại trừ vài bộ quần áo thì chỉ còn có chiếc đồng hồ quả quýt này."
Ông giơ tay lên, lô ra chiếc đồng hồ quả quýt đồ cổ tinh xảo trong lòng bàn tay. Nó nhìn có vẻ không tinh xảo đắt đỏ, nhưng giữ gìn vô cùng tốt, thậm chí còn không ngừng chuyển động.
"Nó chứng kiến lịch sử đã qua của nhà họ Lăng." Lăng lão tiên sinh đem đồng hồ đặt vào tay cháu trai, hơi cười: "Với cả, sự huy hoàng của sau này."
Các vị khách vỗ tay ủng hộ. Mọi người đều hiểu rõ, đồng hồ quả quýt không quan trọng, quan trọng là phen tỏ thái độ này.
Quả nhiên, ngay sau đó Lăng lão tiên sinh tuyên bố một lượt sự thay đổi của quyền sở hữu cổ phần, chuyển tặng cổ phần của nhiều công ty cho cháu trai.
Có người chú ý im lặng tính toán một chút, qua đêm nay, giá trị của Lăng Hằng đã hơn 90 tỷ đô la Mỹ rồi.
Năm nay cậu mới 18 tuổi.
Nhưng mà, sau khi làm giật mình đám đông, Lăng lão tiên sinh lại làm ra một chuyện khiến khách khứa không hiểu nổi.
Ông ta dẫn theo Lăng Phàm hàn huyên chuyện cũ cùng mọi người, thuận tiện giới thiệu con trai út của mình, đơn giản nói: "Trước đây nó ở cùng tôi bên Pháp, rất ít khi quay về, đúng dịp hôm nay giới thiệu một chút."
Có người hỏi thăm về sự nghiệp của Lăng Phàm, anh ta nói rằng không đáng nhắc tới.
Nhưng công ty X mấy năm nay đang phát triển nhanh chóng, người tin tức nhanh nhạy đều biết, hơi suy ngẫm bèn biết mấy năm nay dự án K Lăng thị đầu tư lượng lớn tiền hình như cũng lĩnh vực này.. Chậc, không sai, mùi vị của hào môn nội đấu.
Cũng là mùi vị của con rể tốt.
Lớn hơn Lăng Hằng vài tuổi, những cô gái trẻ trung còn chưa có quyết định về chuyện hôn nhân còn, nhiều hơn một mục tiêu.
Điều này làm Lăng Nghiên tức gần chết, trực tiếp mắng người: "Ai ai cũng thích nằm mơ." Lại thấy em trai chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Em cứ nhìn anh ta nổi trội hơn em sao?"
Lăng Hằng nhìn chị gái tức giận đùng đùng, không nhịn nổi thở dài: "Dù sao thì chị chắc chắn sẽ có tiền tiêu mười đời không hết, đừng lo lắng."
"Chị lo cho chị sao? Chị lo thay em." Lăng Nghiên ủy khuất, đúng là lòng tốt vứt cho chó ăn.
Lăng Hằng lười giải thích với cô: "Phấn mắt của chị bị nhòe rồi."
Lăng Nghiên thay đổi sắc mặt: "Thật sao?"
"Ừ."
Chị nhấc váy lên, lập tức đi dặm phấn.
Lăng Hằng âm thầm cong môi.
Mặc dù tính cách Lăng Nghiên không tốt, lại ngốc, nói năng tệ, một đống bệnh tật của thiên kim tiểu thư, nhưng nếu như được, cậu hi vọng người chị này của cậu vĩnh viễn như vậy, cái gì cũng không biết, cả đời làm người ngốc nghếch tiêu tiền như nước.
"Sao hôm nay cậu còn uống cái này?" Lý Trinh Lâm tràn đầy sức sống, lấy một ly rượu vang, thay cốc nước trái cây trong tay cậu: "Bắt đầu từ hôm nay, lệnh cấm rượu không còn liên quan gì tới cậu rồi."
Lăng Hằng hơi nhấp một ngụm.
Lý Trinh Lâm cười tươi như hoa: "Như này còn được. Thọ tinh, lúc nào cắt bánh kem vậy, chúng tôi vẫn đang đợi đó."
"Bây giờ đi." Lăng Hằng gọi phục vụ, để cho anh ta gọi người đẩy bánh kém tới.
Bánh sinh nhật hôm nay tổng cộng có 5 tầng, lớp bơ mịn màng bóng loáng, sinh động như thật, tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật.
Lăng Hằng cầm dao lên, đang muốn cắt xuống, nhớ ra điều gì đó, lấy điện thoại ra chụp ảnh, trực tiếp gửi cho tài khoản ở trên đầu.
Cậu chọn góc độ rồi cắt xuống.
Mọi người vây quanh, không ngừng nói lời chúc phúc.
Lăng Hằng căn bản không nghe rõ ai với ai, lại nói gì, dù sao cũng thống nhất nói "cảm ơn".
Sau khi hết bận rộn mới có thời gian xem điện thoại.
Ngôn Chân Chân cũng gửi một bức ảnh tới, là một chiếc thuyền kem khổng lồ. Cậu phóng to bức ảnh, cốc nước bên cạnh nhìn thấy bóng ngược của người ngồi đối diện.
Là đàn ông.
Lăng Hằng khóa màn hình, mặt không thay đổi cất điện thoại đi.
Yến tiệc bước vào giai đoạn cuối.
Lăng Hằng được ba dẫn đi hàn huyên với trưởng bối, cả quá trình duy trì vẻ mặt lạnh lùng cao quý.
Nhưng mà, đại đa số người đều không sợ hãi--- Có lẽ là nhìn vào mặt mũi của nhà họ Lăng, có lẽ là vì danh tiếng thiên tài của Lăng Hằng, mọi người vô cùng khoan dung, hơn nữa không chút keo kiệt khen ngợi.
Trời tối dần, tầm 11 giờ, khách khứa lần lượt ra về.
Lý Trinh Lâm ở lại khá là muộn, đến tầm 11 giờ rưỡi mới đi theo ba mẹ về. Vừa lên xe, Lý phu nhân đã không nhịn nổi hỏi con gái: "Hôm nay thế nào?"
"Mọi người đều rất vui." Lý Trinh Lâm cười nói: "Chúng con chơi vài trò chơi, con thắng nhiều nhất."
Nhưng Lý phu nhân không vừa ý: "Không nói chuyện riêng với Lăng Hằng sao?
" Cậu ấy là chủ nhân, không tiện tránh người khác.. "Lý Trinh Lâm còn chưa nói hết, cơ thể đột nhiên xô về phía trước, bánh xe ma sát với mặt đường làm phát ra tiếng ồn chói tai.
Lý phu nhân cau mày:" Sao thế? "
Tài xế xin lỗi nói:" Xin lỗi phu nhân, trước mặt đột nhiên xuất hiện một người. "
" Đường tư nhân sao lại có người? "Lý phu nhân nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ở cạnh đường có một bóng người cúi đầu bên đường thắt dây giày, hòa vào trong bóng của lùm cây. Cho nên, lúc cô đột nhiên đưứng lên, tài xế không nhìn rõ, vội vàng phanh xe lại.
Lý Trinh Lâm nhìn rõ mặt cô.
Là Ngôn Chân Chân.
Trong miệng cô ngậm một cây kẹo mút, không chút để ý nhìn xe một cái, tiếp tục đi về phía trước.
Không nhanh không chậm, dường như đang tản bộ.
Ở cạnh cô, không ngừng có siêu xe trị giá nghìn vạn đi xuống dốc, đèn xe sáng rực chiếu tới, Maserati, Bentley, Lamborghini, Bulls, Yamaha.. Lần lượt xuất hiện, tỏa sáng rực rỡ.
Mắt của Lý Trinh Lâm đột nhiên đau nhói.
Cô ta đột nhiên sinh ra ảo giác, dươờng như dòng xe đang chạy là vạn trượng hồng trần, không ngừng mê hoặc. Nhưng thiếu nữ đi qua không hề nhìn vào, ánh mắt trẻ tuổi không thấy chút hâm mộ khát khao nào.
Khinh thường tất cả.
Cô dựa vào gì mà khinh thường tất cả?
Lý Trinh Lâm nhắm mắt lại, áp chế cảm giác phẫn nộ trong lòng.
* * *Ặc, thực ra đây là hiểu nhầm.
Ngôn Chân Chân không hề giống như vẻ ngoài tiêu sái thoải mái.
Cô đi chậm như vậy là do quá mệt rồi.
Hôm nay đi tham quan địa danh du lịch, lại đi ăn quán kem nổi tiếng, lượng vận động vượt quá chỉ tiêu, đoạn đường cuối cùng này đã vô cùng vất vả, hai chân nặng như chì, chỉ có thể lết đi.
Quan trọng là còn đói.
Bánh nướng chảo trong quán kem căn bản không đủ no.
Đừng hỏi tại sao lại là mì ăn liền, ở nhà họ Lăng mấy tháng liền không có cơ hội ăn, rất muốn ăn.
Khó khăn lắm mới lết về tới trang viên, từ cửa hông đi vào biệt thự, đổ nước, cởi ra quần áo ướt sẫm mồ hôi, tắm rửa.
10 phút sau, cô lau tóc đi ra, xuống lầu nấu mì tôm.
Ở phòng ăn có một người đang ngồi.
Ngôn Chân Chân vô cùng khó hiểu:" Sao cậu ở đâu? "
" Đây là nhà tôi. "Lăng Hằng liếc nhìn mì ăn liền trong tay cô, giọng nói trầm xuống:" Không phải cậu đi hẹn hò rồi sao? Còn quay về ăn mì ăn liền ư? "
Cô mệt mỏi đáp:" Đó là bữa trà chiều, tôi chưa ăn cơm tối. "
Lăng Hằng mím môi, nhấc tay đặt dưới bàn lên, đặt một đĩa bánh kem trước mặt cô:" Ăn không? "
Đây là 1/3 của bánh kem 6 inch, lớp bơ màu xanh nhạt bọc bên ngào, việt quất, quả mơ, phúc bồn tử và vụn sô cô la làm điểm nhấn, mới mẻ lại đáng yêu. Từ mặt cắt có thể nhìn thấy hoa quả bên trong nhân bánh kem, lớp bơ sô cô la đang từ từ tan chảy.
Ngôn Chân Chân giả vờ giờ mới nhớ ra:" Đúng rồi, hôm nay là sinh nhật cậu, tôi vẫn chưa chuẩn bị quà cho cậu. "
Lăng Hằng mím chặt môi:" Biết cậu không có tiền mua. "Đến cái cớ cũng đã nghĩ ra rồi.
" Ước đi. "Cô cầm thìa, múc bánh kem vào miệng:" Nói không chừng tôi có thể giúp cậu thực hiện. "
Tiền có thể mua được quá nhiều thứ trên thế giới này, ngoại trừ sức khỏe và tuổi thọ. Nhưng mà rất trùng hợp, hai thứ này cậu đều có rồi, nếu như thực sự muốn thì cũng không nghĩ ra được thứ gì cậu muốn mà không có được.
Đại khái đây cũng là một nỗi niềm cô đơn.
Ngôn Chân Chân cắn thìa:" Sao tôi thấy cậu không được vui lắm. "
" Tôi không có gì không vui cả. "Cậu nói.
Ngôn Chân Chân:"... "
Cậu: O ( ̄^ ̄) o
Cô:" Cuộc trò chuyện lúc này có phải rất kỳ lạ không? "
Cậu liếc nhìn:" Có sao? "
Ngôn Chân Chân" phụt "cười thành tiếng, nhanh chóng giải quyết xong bánh kem, đun nước nấu mì. Trong lúc chờ đợi, cô đi tới sau lưng cậu, nhẹ nhàng vỗ vai cậu.
" Như thế này đi. "Mùi vị dầu gội của cô ập vào mặt cậu:" Tôi nợ cậu một nguyện vọng, lúc nào cậu nghĩ ra thì nói với tôi, tôi sẽ giúp cậu thực hiện. "
Lăng Hằng không cảm thấy lời hứa này có tác dụng gì, nhưng có lẽ là hôm nay quá mệt rồi, suy nghĩ của cậu có chút hỗn loạn, quái lạ" ừ "một tiếng.
Sau khi đáp ứng liền hối hận.
Lời hứa như này, dường như có cảm giác như phim thần tượng, dường như có chỗ nào không đúng lắm.
Nhưng Ngôn Chân Chân không cho cậu cơ hội thay đổi. Mì nấu xong rồi, mùi vị cay xè của canh tràn ngập khắp phòng ăn, cô trực tiếp bê nồi tới bàn ăn.
Trước lúc ăn, vì lịch sự cô hỏi:" Cậu muốn ăn chút không?"
Lăng Hằng khoanh tay: "Tôi không ăn vị hải sản."
Ngôn Chân Chân ngượng ngùng đặt dĩa xuống --- Cô chỉ là hỏi chút thôi, nhưng mì lại là vị thịt bò kho tàu, chỉ đành đi lấy bát: "Cậu ăn sinh nhật vẫn chưa no sao?"
"Cá hồi, hàu tươi, tôm hùm, nhím biểm.." Cậu nói ra một đống hải sản, vẻ mặt không vui: "Tôi chỉ ăn hai miếng su shi và một ít mì."
Cảnh ngộ này cũng quá đáng thương rồi, người nghe thương tâm rơi lệ, Ngôn Chân Chân hào phóng chia một nửa mì cho cậu.
Đến lượt Lăng Hằng hỏi rồi: "Sao cậu chưa ăn tối? Hôm nay là đêm giáng sinh."
Ngôn Chân Chân nhún vai, không đáp --- Dương Hiểu Chi phải quay về giúp đỡ, cũng không muốn tiêu tiền đắt hơn thường ngày, chỉ như vậy mà thôi --- thông cảm cho cậu ta nên cô không nói thẳng.
Lăng Hằng nhìn cô một cái, đặt đũa cuống, không ăn miếng nào rời đi.
Ngôn Chân Chân: "?"
Mì ăn liền đã làm gì sai rồi?
Lăng Hằng quay về phòng mình, cởi ra bộ lễ phục khó chịu. Động tác quá mạnh làm đồng hồ quả quýt để trong túi rơi ra.
Cậu nhanh nhẹn đỡ nó trước khi đồng hồ rơi xuống, tùy tay để ở trên tủ đầu giường, đi vào phòng tắm tắm rửa.
Nhanh chóng tắm rửa rồi Lăng Hằng nằm dài trên chiếc giường mềm mại, trong lòng nghĩ, đây là ngày sinh nhật tệ hại nhất trong suốt 18 năm của cậu.
Về phần nguyên nhân.. Trong lòng cậu ít nhiều cũng có cảm giác, nhưng không biết nên làm gì.
Thích là nhu cầu tình cảm bình thường, sâu trong nội tâm, cậu không thể phủ nhận cậu muốn phát triển hơn. Đặc biệt là khi cô đã du nhập vào thế giới của cậu, mà cũng không hề thấy sợ hãi.
Lăng Hằng biết điều này rất hiếm có, cậu không xác định sau khi bỏ lỡ thì còn được may mắn như vậy nữa không.
Nhưng mà thái độ của cô vô cùng mơ hồ.
Dường như không có chút ý gì với cậu cả, thực lòng coi cậu là bạn thực sự.
Cậu có thể làm gì chứ?
Cũng không thể xông lên tỏ tình, sau đó nhận được một tấm thẻ người tốt về chứ?
Nghĩ thôi đã thấy uể oải.
Lăng Hằng lật người, kéo chăn che đầu, buồn bực đi ngủ.
Haizz, thiếu niên lần đầu biết yêu, cho dù là người ngày thường vô cùng lý trí hiểu chuyện thì cũng không tránh được vì tình mà trằn trọc. Mà trong tình huống như này, có nhiều thứ dị thường bị bỏ qua.