Tai Hoạ Cả Đời

Chương 2: Tớ thích Tiết Thiệu



Thư viện.

Tôi tính thời gian còn 24 ngày nữa là thi đại học, rồi lại nhìn bài toán không gian vector trước mắt mà chờ đến mất kiên nhẫn, mình cứ làm theo Cố Minh Sâm thôi, trong lòng tôi thở dài một hơi.

Từ tiểu học đến cao trung, Cố Minh Sâm vẫn là gia sư miễn phí của tôi, bằng không dựa vào bản thân và diện mạo của tôi có thể so sánh với chỉ số thông minh, tuyệt đối thi không biết trọng điểm gì, chỉ là…đại học lại càng không chắc chắn.

Hiện tại tôi không còn sức học hành rồi.

Tôi bĩu môi, vươn ngón trỏ nhẹ nhàng chọc chọc người đối diện luôn tay cầm bút, tôi thấp giọng nói ra chuyện rối rắm trong lòng đã lâu, “Tớ thích Tiết Thiệu.”

Tuy rằng Cố Minh Sâm mọi mặt đều hoàn mỹ đến nỗi khiến tôi thua một bậc từ nhỏ đến lớn, nhưng tôi vẫn thân thiết mà coi cậu ấy là một loại “khuê mật” (bạn thân), tôi chấp nhất cho rằng, chúng tôi đều là mặc cùng một cái quần lớn lên, mặc dù hồi nhỏ mỗi lần tôi làm xong chuyện xấu, lúc muốn cấu kết lôi kéo cậu ấy, cậu ấy luôn vứt đi mối quan hệ giữa chúng tôi một cách triệt để.

Cố Minh Sâm mặt không biểu cảm mà liếc tôi một cái, sau đó tiếp tục vùi đầu tính toán công thức soàn soạt, nhưng tôi hiển nhiên thấy rõ, sương mù mờ mịt trong mắt cậu ấy, rất là dày đặc.

Tôi hơi nhíu mày, thầm nghĩ người này lại show man, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm đi theo sau Cố Minh Sâm làm người hầu của tôi, ánh mắt của cậu ấy càng mờ mịt thì chứng tỏ cậu ấy càng để ý, bởi vì linh hồn của cậu ấy đã xuất ra ngoài, đi hỏi hư không…

Tôi cẩn thận quan sát đến cả biểu cảm sâu xa của cậu ấy, đoán rằng lần này cậu ấy cần dùng bao nhiêu thời gian để phản ứng.

Có lẽ tôi thường ở cùng Cố Minh Sâm, cho nên đã bỏ qua chỗ sáng nhất trên người cậu ấy, sau khi tôi nhìn chăm chăm như vậy, chỉ muốn đẩy gọng kính tự đáy lòng cảm thán một câu: Emma, Titanium Flash của cậu làm mù mắt con chó của tớ rồi! (cảm ơn cô Thỏ đã dịch giúp câu này)

(*) Titanium Flash là một loại xe

Cố Minh Sâm là một người rất chú trọng, áo sơ mi nhất định phải thay hằng ngày, bàn học phải gọn gọn gàng gàng, thậm chí có một lần tôi vô ý kéo ra ngăn tủ của cậu ấy, tôi phát hiện tất cả đầu bút đều hướng về một phía! Tôi theo bản năng suy nghĩ xấu xa, người này không chỉ có chứng nghiện sạch sẽ, chắc chắn còn mắc chứng OCD (rối loạn ám ảnh cưỡng chế) !

Giờ phút này, tôi nhìn đôi mắt lưu ly muốn nói lại thôi còn hơn cả phụ nữ của cậu ấy, đôi môi mỏng gợi cảm, chiếc mũi anh tuấn, đừng nói nốt ruồi đen, ngay cả một điểm đen cũng không có trên khuôn mặt trắng nõn… Tôi trông mà thèm thuồng đến nỗi muốn vươn móng vuốt cào một cái!

Như là bị tia X quang của tôi bắn chiếu mà có chút mất tự nhiên, Cố Minh Sâm rốt cuộc nâng lên cái đầu cao quý của cậu ấy, dùng ánh mắt quanh năm không tiêu tan sương mù của cậu ấy nhìn tôi một giây rồi nói, “Làm gì?”

Có lẽ gần đây đọc tiểu thuyết hơi nhiều, vì thế trong đầu óc đáng khinh của tôi lại xuất hiện hai chữ “Làm cậu” tà ác!

Tôi chớp chớp đôi mắt to tròn, đối với ánh mắt sương mù dày đặc không đáy của Cố Minh Sâm, tôi có cảm giác khác thường nói không ra lời, tôi nuốt nước bọt, lặp lại lời nói ban nãy, “Tớ thích Tiết Thiệu.”

Lúc này trên mặt Cố Minh Sâm rốt cuộc có chút biểu cảm, cậu ấy liếc xéo tôi một cái, làm như còn mang theo vài phần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, ngay lúc tôi cho rằng cậu ấy sẽ mở miệng dạy bảo tôi “Đã có anh chàng đẹp trai ở đây, học tập chăm chỉ đi…”, cậu ấy đột nhiên ông nói gà bà nói vịt thốt ra một câu, “Cậu có thể so sánh với công chúa Thái Bình ư?”

(*) bạn nam sinh mà Viên Viên nói là thích có cùng tên với Tiết Thiệu, chồng của công chúa Thái Bình.

Tôi chưa kịp phản ứng mà sửng sốt một lúc, tôi chợt nghĩ rằng, Cố Minh Sâm không nên học Lý, cậu ấy nên học Văn đi, coi cái tư duy nhảy cóc này…

Chỉ có điều đối với lời nói khiêu khích, nhất là lúc tổn thương đến vấn đề nhân cách, lần nào hình cung phản ứng lại của tôi đều rất mau lẹ, “Tớ béo hơn bà ấy!”

Trông thấy lông mày nhướng lên và khoé miệng hơi run rẩy của Cố Minh Sâm, trong phút chốc tôi liền hối hận, trong lòng vả vào mồm dữ dội, cho mi lanh mồm lanh miệng! Cho mi muốn so sánh với công chúa Thái Bình! Mi đồ ngốc này, có thể so với bộ ngực thôi…

Nói đến thật đáng buồn, Trần Viên Viên, cái tên này mang đến ưu đãi duy nhất cho tôi chính là, bộ ngực cũng tròn, hơn nữa rất đầy đặn.

“Tớ thật sự thích Tiết Thiệu, tớ nhắm cậu ta nhắm rất lâu…” Tôi nheo đôi mắt, giống như muốn chảy nước bọt mà nhìn Cố Minh Sâm, hy vọng cậu ấy có thể dùng thân phận “khuê mật” của tôi mà giúp tôi đánh vào bộ đội quân địch, sau đó để tôi đoạt lấy quân kỳ! Bởi vì người theo đuổi Tiết Thiệu không ít, cậu ta và Cố Minh Sâm là hai hot boy của trường chúng tôi, hơn nữa là hai nhân vật giống như thần linh, lần nào thi cử cũng xếp hạng nhất ngang nhau.

Tiếc rằng tôi không lọt vào mắt xanh của vị đại thần này, ngay cả ngó đến tôi cũng chưa có một lần, Cố Minh Sâm giơ tay nhìn đồng hồ, “Sắp vào học rồi, đi thôi.” Nói xong cậu ấy bắt đầu tự thu dọn đồ đạc.

Đối với phương thức coi nhẹ đồng bào của Cố Minh Sâm, tôi đương nhiên rất bất mãn, nhưng tiết đầu tiên là của Diệt Tuyệt sư thái, có đánh chết tôi cũng không thể đến muộn đâu, bởi vì Diệt Tuyệt sư thái là mẹ già thân yêu của tôi, nếu tôi có chút lòng phản kháng với tiết học của bà, về nhà bà tuyệt đối sẽ chặt xương cốt và chân tay của tôi.

Tôi ôm sách vội vàng đuổi theo Cố Minh Sâm đã đi rất xa, lúc này tôi không còn xoắn xuýt ba bốn lần mới nhắc tới người nhớ nhung suốt đêm, “Tớ thích Tiết Thiệu.”

Bây giờ Cố Minh Sâm rốt cuộc đã chịu để ý tới tôi, cậu ấy từ từ xoay đầu nhìn tôi, sương mù trong mắt còn chưa tan đi, hơn nữa dường như còn kèm theo một tí phản cảm, “Cậu ta không thích hợp với cậu.”

Dựa theo lý luận “Lời nói của Cố Minh Sâm đều là chân lý” của nhiều năm qua, tôi nên không chút do dự mà tin tưởng Đảng, đi theo Đảng! Nhưng lần này, tôi có lòng phản kháng, đối diện với khuôn mặt mỗi ngày đều có người gửi thư tình kia, tôi cười sáng chói, “Tớ thật sự thích cậu ta mà…” Bóng cây đầu hạ trên con đường nhỏ, tiếng cười trầm bổng của tôi như chuông bạc, tôi giẫm lên những bóng cây in trên con đường, chạy mau lẹ đến ngay phía sau Cố Minh Sâm.

Không nhìn thấy vẻ mặt của cậu ấy, cũng không muốn suy nghĩ nữa, nhưng mà, ha ha, tôi là một cô béo linh hoạt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.