Tan học, Cố Minh Sâm đẩy xe, chúng tôi giống như thường ngày chuẩn bị cùng nhau về nhà, nhưng hôm nay dường như cậu ấy thiếu thiếu gì đó, gần như im bặt chẳng nói chẳng rằng, thế nhưng sau khi tôi nhỏ giọng nói câu “Tớ thổ lộ rồi, hơn nữa cậu ta đã bằng lòng” với Cố Minh Sâm, cậu ấy lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi, sương mù trong mắt…không, đó không thể gọi là sương mù, phải gọi là bệnh đục tinh thể mới đúng!
Khi tôi đang còn ngạc nhiên với phản ứng quá khích của cậu ấy thì Tiết Thiệu đi tới, cậu ta là một thiếu niên như ánh mặt trời, âm thanh mát lạnh giống như vẻ cởi mở lanh lẹ của con người cậu ta, “Minh Sâm, cảm ơn cậu trước kia đã chăm sóc Viên Viên, sau này tôi sẽ tự mình đưa Viên Viên về nhà.”
Cố Minh Sâm không nói gì, nhưng cậu ấy phát huy bản chất mặt lạnh, tôi nhạy cảm thấy được nhiệt độ xung quanh hạ thấp không ít, vào mùa hè, thật đúng là mát mẻ nha, tôi đang muốn nói gì đó với Cố Minh Sâm thì cậu ấy lại phớt lờ chúng tôi, rất không phong độ mà chạy xa tít.
Ngọn gió ngang ngược thổi qua, thiếu chút nữa tung lên làn váy căn bản không nhìn thấy vòng eo của tôi, hôm nay mặc nó vì muốn làm dáng.
Tôi nhìn bóng lưng bất khuất của Cố Minh Sâm, tưởng tượng có một ngày mình trở nên mạnh mẽ, đạp cậu ấy một cước dưới lòng bàn chân, cho cậu ngông cuồng này! Cho cậu kiêu ngạo này!
…
Buổi tối lúc sắp đi ngủ, di động rung rung mấy tiếng, tôi cố sức mở đôi mắt nhỏ, ngọ ngoạy để nó to thêm một chút, tôi nghĩ rằng, ai mà khốn nạn như vậy vào lúc này lại quấy rầy cô nương nhận tín hiệu của Chu Công.
Tôi mơ mơ màng màng nhìn kỹ, phát hiện là Tiết Thiệu gửi tới, đừng tưởng rằng đã muộn thế này còn quấn quýt gì đó, hay nói lời tình ý dịu dàng, Tiết Thiệu chỉ gửi qua năm chữ đơn giản, “Hợp tác vui vẻ nha ~”
Nhất là cái dấu ngoằn ngoèo cuối cùng kia, thật là dụ dỗ trái tim người khác, nếu người nào đó cũng có thể gửi cho tôi như vậy thì tốt rồi, nhưng mà nghĩ đến cái gã không hiểu tình cảm kia, tôi lạnh lùng rùng mình một cái, ôi, hay là thôi đi, mùa xuân của anh chàng man show không bắt đầu dễ dàng thế.
Khụ khụ, có muốn hỏi tôi làm sao cấu kết với vị đại thần Tiết Thiệu này không, cái này giống như tôi ở ru rú trong nhà vào mùa hè nóng nực, không ra ngoài thì sống chết cũng không gội đầu, giống như không gội đầu thì sống chết cũng không ra ngoài, tất cả đều là hằng số, chẳng qua thời cơ chưa tới…
…
Sáng sớm, tôi bụng đói đến trường, chờ cướp đoạt bữa sáng tình yêu của Cố Minh Sâm, quả nhiên, hoa hậu giảng đường Lâm Tử Linh rất đúng giờ mang bữa sáng tới, trông thấy gương mặt Lâm Chí Linh của cô nàng kia, dáng người yếu ớt của Lâm Đại Ngọc, tôi âm thầm cảm thấy người nào đó rất tinh mắt, nhưng có tinh mắt đi chăng nữa, hiện tại phúc khí cũng chỉ có thể từ tôi mà được hưởng thụ.
Em gái Đại Ngọc khẽ khàng nói mấy câu với Cố Minh Sâm rồi rời đi, dáng vẻ gái ngoan khúm núm khiến đồ ăn không ngồi rồi như tôi cũng sốt ruột thay cô ấy, bữa sáng tình yêu này đã đưa tặng hơn nửa năm trời, một câu thổ lộ cũng chưa nói, quan hệ giữa hai người vẫn dừng lại ở tình bạn trong sáng, cứ thế nữa, tám năm kháng chiến cũng tuyệt đối không phải là thần thoại đâu…
Bữa sáng tình yêu đặt bên tay trái Cố Minh Sâm, cậu ấy đang cầm một quyển sách từ vựng tiếng Anh, tôi nghĩ cậu ta là đứa nhỏ học giỏi như vậy nhất định sẽ không lãng phí thời gian hoàng kim vào buổi sáng mà đi ăn bánh bao, vì thế tôi luyện thành thói quen mà vươn đôi tay mập mạp về phía hộp đồ ăn định chộp lấy.
Lúc còn cách hộp đồ ăn 0.01 cm, Cố Minh Sâm liền giành lấy nó, trong lúc tôi trợn mắt há mồm, cậu ấy cầm một chiếc bánh bao trắng mềm bỏ vào trong cái miệng anh đào nhỏ của cậu ấy, tôi không cầm lòng nổi mà nuốt nước bọt.
“Thế nào, bạn trai cậu không chuẩn bị bữa sáng cho cậu sao?” Cậu ấy không mặn không nhạt nói.
Tôi ngượng ngùng thu bàn tay về, thầm mắng cậu ấy keo kiệt không độ lượng, hơn nữa câu kia nghe thế nào cũng có tí chua nhỉ?
Tôi ném hai quả long não cho cậu ấy, bụng tôi trống rỗng trải qua cả buổi sáng, chuông tan học vang lên, tôi liền lao nhanh về phía căn tin.
…
“Nghe nói Cố Minh Sâm có bạn gái!” Một cô nàng nhiều chuyện nói với vẻ thần bí.
“Thật hay giả?” Một cô khác mở to mắt kinh ngạc.
“Đúng vậy, đúng vậy, không tin thì cậu xem đi, hiện tại hai người cũng nắm tay rồi.” Một cô nàng nào đó khẳng định một trăm phần trăm.
Theo hướng ngón tay của cô nàng nhiều chuyện, tôi thấy em gái Đại Ngọc vẻ mặt thẹn thùng ngồi sát bên cạnh Cố Minh Sâm, mà bạn học Cố Minh Sâm thân là vai chính lại chẳng có biểu cảm gì trên khuôn mặt.
Bạn học ngồi một bên khó tin nói câu, “Thật không dám tin, lại là cô ta…”
Đúng vậy, thật không dám tin nổi, sáng nay tôi còn bận tâm lo lắng cho em gái Đại Ngọc, ai dè tới trưa lại câu được hoàng tử rồi, cái miệng tai vạ này của tôi thật nói cái gì chuẩn cái đó.
Tôi không thể nói rõ cảm giác bây giờ, rất loạn, rất phiền, có chút trống rỗng, giống như thứ gì đó sắp không giữ được.
Đương nhiên, không chỉ mình tôi có loại cảm giác này, còn có Tiết Thiệu ngồi đối diện tôi.
Cậu ta khẽ nhíu mày liếc tôi một cái, lần đầu tiên tôi trông thấy ánh mắt trong sáng rực rỡ của anh chàng này nhuộm màu buồn bã, chỉ liếc một cái, giữa chúng tôi không cần nói cũng biết, trong lòng đã rõ ràng.