Trần Thành Thực, không cần nghĩ ngợi: “Mặt mũi giống Đình Xuyên vóc người giống Đình Xuyên thanh âm giống Đình Xuyên nghề nghiệp giống Đình Xuyên...”
Lâm Nguyệt Thăng: “Được rồi được rồi.” Không nhịn được phất tay cắt đứt cậu ta, ánh mắt chuyển tới trên người Bùi Hướng Hải, “Anh thì sao?”
Hướng Hải, cười ngây ngô, “Cái này, không có yêu cầu gì... Ặc, anh thích cô ấy cô ấy thích anh mẹ anh thích cô ấy mẹ cô ấy thích anh...”
Nguyệt Thăng: “Được rồi được rồi, hai tên ngu ngốc!” Trừng mắt, vẻ mặt phỉ nhổ, “Tư tưởng thật đúng là đơn giản!”
Thành Thực không phục, “Ồ? Em không đơn giản? Vậy em thích kiểu gì?”
Nguyệt Thăng: “Ờ, em là một người rất thực tế, vậy nên yêu cầu không quá nhiều.” Lấy tay chống trán làm hình dạng trầm tư, “Thân cao không cần quá cao, trên 1m78 là được; ngũ quan không cần quá tinh xảo, giống Kim Thành Vũ(*) là được rồi; phong độ không nên quá xuất chúng, giống Vitas(*) là ổn; lúc cười cũng không cần quá đáng yêu, giống Rain(*) là tốt rồi; đầu óc cũng không cần quá thông minh, giống Putin(*) là được; cũng không cần quá nhiều tiền, tiền lương 2 hoặc 3 triệu(*) là đủ; cũng không cần quá yêu em, chỉ cần đem toàn bộ tiền giao cho em quản là được; ra tay cũng không cần quá hào phóng, chỉ cần mua cho bố mẹ em một chiếc xe, mua cho ông ngoại bà ngoại em một khu vườn nhỏ, mua cho ông nội bà nội một căn biệt thự, là loại phải có hồ bơi...”
(*) Kim Thành Vũ: tên khai sinh: Kaneshiro Takeshi, là diễn viên, ca sĩ nổi tiếng quốc tịch Nhật Bản, là người Nhật lai Đài Loan.
(*) Vitas: là nghệ danh của Vitaly “Vitalik” Vladasovich Grachyov, một ca sĩ người Ukraina.
(*) Rain: diễn viên, ca sĩ Hàn quốc Bi Rain.
(*) Putin: tổng thống Nga Putin.
(*) 2 hoặc 3 triệu (nhân dân tệ nhé!!!): 2 triệu NDT = 7 tỷ VND.
Thành Thực: “Ờ, Hướng Hải, buổi trưa chúng ta ăn gì?”
Hướng Hải: “Gọi đồ ăn ngoài là được.”
Thành Thực: “Số điện thoại lần trước tôi gọi bằng máy cậu cậu lưu đâu rồi?”
...
Thứ Trần Thành Thực sợ nhất là con gái, ví dụ như Lâm Nguyệt Thăng do đàn anh năm hai Đường Ngữ đưa tới, từ ngày đầu tiên Thành Thực học nghiên cứu, cô nhóc này liền ba ngày hai đầu hoành hành trong phòng vẽ tranh của bọn họ. Đều nói con gái dịu dàng như nước, thế nhưng bà cô này y như thiếu hành thủy trong ngũ hành vậy, sắc nữ + bà tám + cọp mẹ +... Ặc... Dù sao khuôn mặt nhỏ nhắn cũng coi như tạm được.
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Lâm Nguyệt Thăng và Đường Ngữ đã cùng ở trong một học viện từ nhỏ, Đường Ngữ được xưng là đệ nhất cao thủ cưa gái của học viện Mỹ Thuật hết lần này tới lần khác không có cách với bà cô kia. Năm nay bà cô chết tiệt kia năm 4 sắp tốt nghiệp, đột nhiên lại muốn làm phù điêu cao 3m làm bài tốt nghiệp, Đường Ngữ vốn là bụng làm dạ chịu chuẩn bị giúp bạn không tiếc cả mạng sống đi làm cho bà cô kia, nhưng thầy hướng dẫn lão Thôi trong khoảng thời gian này lên Bắc Kinh làm triển lãm tranh, tiện tay đem sinh viên đắc ý năm 2 là Đường Ngữ và Điền Vạn Triết đều mang đi, kết quả là, nhiệm vụ gian khổ giúp bà cô làm phù điêu chết tiệt kia đặt ở trên vai Trần Thành Thực và Bùi Hướng Hải.
========================
Thành Thực ghé vào trên sô pha loay hoay PSP của cậu, cửa “Cùm cụp” Một tiếng mở.
Ế? Đình Đình, anh về rồi? ^o^
Ông chồng mới của mẹ anh thế nào? Người I-ta-li-a rất đẹp trai phải không? Hắc hắc, không nói bọn họ nữa, anh đi tham gia hôn lễ một chút sao lại đi tận nửa tháng? Ưm... Người ta rất nhớ anh nha ~~
Ặc? Hình như anh rất mất hứng?
Thành Thực theo ánh mắt Đình Đình nhìn qua, phát hiện trong nhà một mảnh hỗn độn: toàn bộ bát đĩa trong nhà bếp đều ngâm trong bồn rửa bát, trên mặt nước sao lại nổi lên màu xanh? Chẳng lẽ là mốc? Trên bàn chồng vô số hộp thức ăn nhanh còn thừa đầy dầu mỡ, trên mặt đất đều là dấu giày, một đường tràn ngập vụn lát khoai tây xương gà hạt dưa vỏ chocolate... Trên bàn trà là dao rọc giấy cùng với bút máy và vụn giấy trắng bóng, trên sô pha là một đống quần áo bẩn, ế? Trên bít tất mọc lên cái gì kia?
Nấm? Ăn được không? Đình Đình, anh có muốn nếm thử không?
A? Mảnh thủy tinh trên giá sách kia? Không phải em đánh vỡ, là Hướng Hải làm... Không tin? Em, em nói sai rồi, là Nguyệt Thăng làm...
Cửa tủ lạnh không đóng? A? Sao lại không đóng? Bên trong là cái gì? Sách à... Em làm rớt vào trong bồn cầu, Nguyệt Thăng nói đặt ở trong tủ lạnh sẽ khô ngay...
Hả?... Trong lò vi sóng? Là thẻ tín dụng anh cho em đó... Quên không lấy ra, Đường Ngữ nói đặt ở trong lò vi sóng 2 phút 4,5 giây là có thể nhiều lên 300 đồng tiền...
Cái giá trên sân thượng? Giá đỡ lò nướng đó, bọn họ đến ăn ngô nướng... Gì? Quá đen? Em lập tức dọn sạch đống than kia... X﹏X
A, anh đừng đánh em, em sai rồi em không dám nữa... Đau chết mất — làm gì mà đập răng cửa của em?
(Vũ: chú ý đoạn trên là do Thành Thực ngã đập đầu hôn mê nằm mơ tới, chứ sự thực là Lương Đình Xuyên chưa về nha)
Thành Thực rú lên một tiếng, y như xác chết vùng dậy nhảy dựng, lập tức mở mắt, theo đó là thấy Nguyệt Thăng khóc lê hoa đái vũ, lông mày mảnh khảnh nhíu lại với nhau, tên ngốc Bùi Hướng Hải kia cũng là vẻ mặt sợ hãi.
“Thành Thực oa ~~ ” Nguyệt Thăng nước mũi nước mắt gào khóc, “Em tưởng anh cứ như vậy ngủ luôn không tỉnh nữa...”
Ngủ? Cô ngủ ngủ cho tôi xem! Ông đây là bị choáng! Thành Thực đảo cặp mắt trắng dã.
Tên ngốc cũng đem móng vuốt lông mềm vươn tới vò loạn một trận trên đầu cậu, “Ngã đập đầu? Đập chỗ nào rồi?”
Thành Thực che miệng gầm nhẹ: “Cậu là ai! Cút!”
Tên ngốc sửng sốt, “Mất trí nhớ rồi?”
Nguyệt Thăng đột nhiên hai mắt tỏa sáng, “Không! Anh ấy là xuyên qua!” Nói liền nhào tới nắm chặt tay Thành Thực, “Nói! Anh từ triều đại nào tới? Đừng sợ! Chúng tôi sẽ giúp anh!”
Tần suất Thành Thực mắt trợn trắng tăng nhanh, còn thiếu nước đánh tới, bình tĩnh bình tĩnh, rít gào: “Vừa rồi là con lợn nào đập răng cửa của tôi?”
“Đập răng cửa?” Tên ngốc vẻ mặt vô tội, “Nguyệt Thăng kêu tôi ấn huyệt nhân trung của cậu...”
╰_╯ Thành Thực tiện tay nắm lấy cái đục bên cạnh, “Tôi đến giúp cậu ấn ấn huyệt thái dương!”
Trong phòng làm việc một mảnh kêu thảm thiết, không biết là điện thoại di động của ai đột nhiên kêu, cái người đang tiến hành thi bạo sửng sốt, vui vui vẻ vẻ tìm khắp chỗ thanh âm truyền đến, trong miệng lẩm bẩm: “Điện thoại di động, mày ở chỗ nào, đừng trốn...”
Tên ngốc sống sót sau tai nạn nói với Nguyệt Thăng: “Ưm... May là ngài Lương đúng lúc gọi tới...”
Thành Thực ở trong đống hỗn độn của phòng làm việc mò vào một góc bẩn thỉu nào đó tìm ra cục gạch Nokia của mình, thở hổn hển một hơi, không có nước mắt khóc thét: “Alo... Thân ái, vừa rồi em từ nơi cao 3m ngã xuống, thiếu chút nữa không thể gặp lại anh... Gì? Thì em đắp thêm khối bùn ở góc trên của phù điêu, em đứng trên bàn... Đúng vậy đúng vậy cái bàn không cao 3m, trên bàn còn đặt một cái ghế, trên ghế đặt một khối thạch cao, trên thạch cao còn có cái xô nhựa lộn ngược...
Cái gì? Em đứng đâu á? Đương nhiên là đứng trên xô rồi... Em không lừa anh... Cái gì? Xiếc thú?
Lương Đình Xuyên ở đầu khác của điện thoại lấy tay đỡ trán, một đầu hắc tuyến.
Mẹ Lương hỏi: “Con sao vậy?”
“Không có gì, ” Lương Đình Xuyên cười khổ, tránh xa mẹ mình vài bước, nói vào điện thoại: “Lần sau em có thể tìm lý do mới hơn không? Không phải từ trên sân phơi của phòng vẽ ngã xuống thì chính là mua bữa sáng bị xe đạp đụng vào... Được được, là xe đạp điện... Nói chung em kiếm cái gì hơn một chút có được hay không? Đừng rống... Sáng mai anh sẽ về...”
Người bên đầu kia im lặng, im lặng, im lặng, sau đó là một chuỗi tiếng cười khúc khích. ╮(╯3╰)╭
Khóe mắt Lương Đình Xuyên cong lên.
Mẹ Lương lườm qua, nhíu mày, “Lại gọi điện thoại cho anh bạn nhỏ à?”
Lương Đình Xuyên “Cạch” khép lại điện thoại di động, nghiêm túc nói: “Con không hiểu mẹ đang nói gì.”
Nguyệt Thăng thấy Thành Thực ngắt điện thoại xong còn ngồi chồm hổm trên mặt đất say sưa, nói với tên ngốc: “Em sắp buồn nôn chết mất...”
Tên ngốc ghé vào trên tường tìm số điện thoại, tự mình lầm bầm: “Gà miếng mua một tặng một là số nào nhỉ?”
Nguyệt Thăng thở dài, “Hướng Hải, anh cả ngày ngoại trừ ăn chính là ăn, không cảm thấy rất trống rỗng sao?”
“Rất trống rỗng, anh nhớ rõ ràng lần trước đã lưu lại rồi, sao lại không tìm thấy? Anh muốn gọi tám miếng gà...”
Cái người xa xa co thành một đoàn nhảy dựng lên, mắt lộ ra hung quang, cắn răng nói: “Đêm nay, toàn bộ khuôn thạch cao phù điêu tất cả phải làm hết!”