“Ông đang ra lệnh cho tôi sao?” Trì Tiểu Úc cảm thấy cô chưa từng tức giận như thế này bao giờ, nhiệt huyết cũng trở nên sôi trào.
“Trong công ty này, ta nói như thế nào thì là thế đó.” Thẩm Hải Quyền giọng nói mang theo ý tứ uy hiếp rõ ràng.
“Tôi biết.” Trì Tiểu Úc mím môi, khẽ cười trào phúng, không nói thêm gì nữa, xoay người đi ra ngoài.
Lúc đi ra đến cửa thì cô gặp được Triệu Húc Nghiêu, Trì Tiểu Úc trực tiếp đi qua anh ta.
Triệu Húc Nghiêu nhìn bóng lưng Trì Tiểu Úc, ánh mắt chứa một tia phẫn nộ, nhưng đảo mắt một cái đã biến mất biến mất không dấu vết, nhanh đến mức giống như nó chưa từng xuất hiện.
“Cháu đã đến rồi sao?” Thẩm Hải Quyền vòng qua bàn làm việc, vỗ vỗ bả vai Triệu Húc Nghiêu, khích lệ anh: “Bị thương còn tới làm, không tệ.”
Triệu Húc Nghiêu thụ sủng nhược kinh, “Cháu nên làm như vậy.”
“Nhưng mà … “ Thẩm Hải Quyền cau mày, “Cháu cùng Tiểu Úc đã xảy ra hiểu lầm gì sao?”
“Tổng giám đốc!” Triệu Húc Nghiêu con ngươi khẩn trương, cái tay không bị thương nắm chặt, “Cháu...”
“Ai~~~ “ Thẩm Hải Quyền đột nhiên than thở, làm như bất đắc dĩ, “Tiểu Úc đứa bé này, trời sinh tính tình cổ quái, người bình thường làm sao chịu được nó, cháu phải đối xử tốt với nó.”
Triệu Húc Nghiêu vui mừng ngẩng đầu, không dám tin, anh ta cho là…
Thẩm Hải Quyền chân mày giãn ra, lộ ra một nụ cười từ ái, “Chớ khẩn trương, tình cảm của cháu đối với Tiểu Úc ta cũng cảm nhận được, thúc thúc sẽ ủng hộ cháu.”
“Cảm ơn thúc thúc.” Triệu Húc Nghiêu kích động cúi người xuống, “Cháu nhất định sẽ đối xử tốt với Tiểu Úc.”
Anh ta không thể tin được chuyện này, giống như có một ổ bánh mì lớn rơi trên đầu anh ta, mấy ngày trước, Triệu Húc Nghiêu còn là nhân viên bình thường, nhưng là đột nhiên được tổng giám đốc gọi về trụ sở chính, nguyên nhân bởi vì người cha mà anh ta luôn tưởng là vô dụng kia thế nhưng lại là bạn tri kỉ của tổng giám đốc, không những thế bây giờ tổng giám đốc còn ủng hộ anh theo đuổi Đại tiểu thư.
Vận mệnh của anh cuối cùng cũng được thay đổi.
Trì Tiểu Úc không ngừng xoay tròn ghế ngồi của mình, còn tay thì bận rộn vỗ ngực, tự giúp mình đè nén phẫn nộ, cô đang tức giận đến không thở nổi nữa rồi.
Tức chết cô mà, nhưng vì muốn giữ vững dáng vẻ ưu nhã, cô không nên tức giận vì những người đó, họ không xứng đáng.
Thùng thùng!
“Mời vào.”
Trì Tiểu Úc ngồi một cách chỉnh tề, vừa nhìn thấy người tiến vào, chân mày không tự chủ khẽ chau lại.
Người này thật sự là không nhìn ra mỗi lần gặp anh ta cô đều nhìn anh bằng một đôi mắt chán ghét sao? Hay là anh ta có đam mê khác người?
“Tiểu Úc, bữa trưa chúng ta cùng dùng cơm được không?”
Triệu Húc Nghiêu ánh mắt dịu dàng, làm cho Trì Tiểu Úc rất không thoải mái, thái độ của anh ta đối với cô hình như đã thay đổi.
“Không được, tôi muốn dùng cơm một mình.” Trì Tiểu Úc lạnh giọng cự tuyệt.
Cô thật sự đói bụng, Trì Tiểu Úc mặc kệ sự tồn tại của Triệu Húc Nghiêu, chỉ cho rằng bám một lúc sau anh ta sẽ rời đi.
Nhưng cô không ngờ rằng Triệu Húc Nghiêu cứ thế đi theo cô một đường, đến phòng ăn, anh ta trực tiếp ngồi đối diện cô.
Trì Tiểu Úc lần đầu tiên cảm thấy có người có thể làm cho cô chán ghét đến mức độ này, hơn nữa cơ hồ anh ta còn nghe không hiểu tiếng người.
Trì Tiểu Úc nhìn Triệu Húc Nghiêu một cái, trong đầu nảy ra một chủ ý, miệng cười khẽ, khóe mắt nhẹ nhàng giương lên, lấy điện thoại di động ra, nhấn một dãy số, rồi ấn nút gọi.
Cầm lên điện thoại đang để một bên, ngón tay Giản Diệc Tu chạm nhẹ màn hình, mắt lạnh quét một vòng khắp phòng họp, trong nháy mắt cả phòng yên lặng như tờ.
Giản Diệc Tu thản nhiên nhận cuộc gọi đến, lạnh lùng nói, “Anh bây giờ đang bận.”
Mắt Trì Tiểu Úc liếc người đối diện một cái, rồi quay đầu nhìn phong cảnh phía ngoài cửa sổ, cả người mệt mỏi, hờ hững nói: “Em gọi để cho anh biết một chuyện, nếu anh còn không đến đây, có thể sẽ thực sự đánh mất em.”