Trì Tiểu Úc bất an ngồi xổm xuống, tim đập thình thịch không ngừng, mắt nhìn chằm chằm đầu ngón tay màu hồng của mình, không dám ngẩng đầu lên đối diện với anh.
Lên xe, Giản Diệc Tu lái xe chạy như bay, tay nắm chặt tay lái, gân xanh trên cẳng tay khêu gợi nổi lên.
Giản Diệc Tu bây giờ giống như một thùng thuốc súng, không cẩn thận sẽ bùng nổ bất cứ lúc nào, vừa về tới nhà anh liền không thể nhịn được nữa.
Bàn tay anh cực nóng đặt lên bả vai của cô, nụ hôn bá đạo bao lấy môi của cô, ý tứ xâm phạm tàn bạo, không cho cô tránh né.
Trì Tiểu Úc bị anh ép, cả người dán sát lên tường, một cái tay khác của Giản Diệc Tu giữ ở hông của nàng, sức lực cơ hồ có thể bẻ gãy hông cô.
Trì Tiểu Úc nhỏ giọng kêu đau, động tác Giản Diệc Tu bỗng nhiên dừng một chút, rốt cục cũng buông tha cho cánh môi đã chồng chất vết thương của cô.
Giản Diệc Tu mập mờ thở dốc bên tai cô, cái lưỡi liếm nhẹ lên vành tai cô, rồi còn bá đạo cắn mạnh một cái lên dáy tai cô, khiến cho cả người Trì Tiểu Úc tê dại một trận, Trì Tiểu Úc chỉ cảm thấy cổ họng mình bỗng nhiên khô khốc, ánh mắt mông lung nhìn về phía Giản Diệc Tu.
Từ đầu đến giờ, mái tóc đen luôn được chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ của Giản Diệc Tu đã bị giày vò đến rối tung, nhưng căn bản điều đó vẫn không thể che đi những đường nét tinh tế trên khuôn mặt anh.
Giản Diệc Tu dùng ánh mắt hung ác như dã thú đang nhìn chằm chằm con mồi để nhìn Trì Tiểu Úc, anh liều mạng đè nén dục vọng của bản thân, không muốn thương tổn cô.
Tay Trì Tiểu Úc đột nhiên ôm vai anh, chủ động hôn lên môi anh.
Sau đó, ngón tay trắng tinh tế luồn vào mái tóc đen của anh, đột nhiên liền có cảm giác mê loạn, nụ hôn của cô không giống như nụ hôn bá đạo của Giản Diệc Tu, mà chỉ là nhưng nụ hôn khẽ, nhẹ nhàng như chuồn chuồn, mềm mại như nước chảy, một tấc lại một tấc.
Thật thích! Làm sao có thể sung sướng như vậy?
Mắt Trì Tiểu Úc sáng quắc nhìn Giản Diệc Tu, trong đôi mắt đen như gỗ lim kia chứa đầy nhu tình, phong tình vạn chủng.
Cô là đang quyến rũ anh.
“Trì Tiểu Úc, đây là em tự tìm.” Giản Diệc Tu khàn đặc, cực kỳ gợi cảm.
Trì Tiểu Úc khéo môi cong lên, nhẹ nhàng cắn một cái lên yết hầu của anh.
Hoàn toàn ép Giản Diệc Tu điên rồi.
Buổi sáng hôm sau lại phải dạy sớm để đi làm, Trì Tiểu Úc bây giờ mới thấu hiểu rõ cảm giác chân chính của một người chiến sĩ.
Nghĩ đến buổi sáng lúc rời giường, vẻ mặt bất mãn của Giản Diệc Tu làm cho cô rất muốn cười lớn nhưng chỉ dám bật cười trong lòng.
Thở dài một hơi, Trì Tiểu Úc cúi đầu, tiếp tục xem mấy tài liệu nhàm chán, nào là bảng báo cáo, nào là các loại bản thiết kê, cô đều phải xem hết một lượt.
Người đàn ông kia thu hồi bàn tay đang gõ cửa lại, vẻ mặt thân thiện không hề có chú ý xấu ý nào, nhìn về phía Trì Tiểu Úc mắt cười híp lại như vầng trăng lưỡi liềm.
Trang phục của người đàn ông kia căn bản không có điểm nào là giống với trang phục công sở, anh ta giống như là một người mẫu, đang tham dự một cuộc trình diễn thời trang, tóc được nhuộm thành màu trắng xám rũ xuống che mất một con mắ của anh ta, bộ dạng cà lơ cà phất, còn pha chút lười biếng.
Trì Tiểu Úc mím môi, sắc mặt phức tạp nhìn người đàn ông kia.
Thẩm Kỳ Tinh!
Đứa con trai mà Thẩm Hải Quyền yêu thương nhất.
Từ ngày Thẩm Kỳ Tinh ra đời, cậu ta cũng liền trở thành kẻ địch của Trì Tiểu Úc.
Cậu ta không lúc nào là không nhắc nhở Trì Tiểu Úc, cô vốn nên có một đứa em trai khả ái đáng yêu.
Cô chán ghét Thẩm Kỳ Tinh, không thèm chú ý đến cậu ta.
Khi cậu ta ngọt ngào gọi chị, cô đã làm cho cậu ta không thể mở miệng.
Khi cậu ta bày ra vẻ mặt lấy lòng, cô đã ném cho cậu ta một cái bánh ngọt bẩn thỉu.
Khi cậu ta hèn yếu cầuxin sự giúp đỡ, cô mặt không chút cảm tình lôi Lam Tiểu Băng rời đi.
Cho nên cô cũng không biết là từ lúc nào một tiểu quỷ yếu đuối lúc nào cũng chảy nước mũi đã trưởng thành, rồi xuất hiện ở trước mặt cô với dáng vẻ của một người đàn ông thành thục.