Triệu Húc Nghiêu cố nén vẻ vui mừng, bàn tay không bị thương nắm chặt.
Thật là không uổng phí kế sách hoàn hảo mà hắn thiết kế để dành bằng được mối làm ăn này.
Có được sự hài lòng của Trầm thúc thúc, sớm hay muộn Trì Tiểu Úc còn không phải là vật trong tú hắn hay sao? Khóe miệng Triệu Húc Nghiêu không nhịn hơi được nhếch lên.
Dường như hắn ta có thể thấy được một tương lai không xa sẽ là người quản lý Cẩm Tú, ha ha, đúng là một bước lên trời.
Nghĩ đến những lần bị Trì Tiểu Úc sỉ nhục, đáy mắt Triệu Húc Nghiêu u ám, len lén liếc về hướng cô.
Trì Tiểu Úc vẫn lạnh nhạt như thường, "Chuyện khác chúng ta còn có thể từ từ bàn bạc, nhưng chuyện này không phải ông nói thế nào thì sẽ là thế đó."
Vừa nói, Trì Tiểu Úc cũng không muốn lằng nhằng với hai người này nữa, đứng dậy, không nhìn khuôn mặt xanh mét của Thẩm Hải Quyền, "Buổi tối tôi sẽ về nhà một chuyến, đến lúc đó rồi nói tiếp chuyện này.”
Lúc này, Thẩm Hải Quyền hận không thể xé xác cô ra.
Cái đứa con bất hiếu này!
Sinh ra cô chính là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời ông.
Trì Tiểu Úc nhìn thoáng qua Triệu Húc Nghiêu, một câu cũng không nói, xoay người muốn rời đi.
Chân chính dùng một kiểu thái độ đối xử người xa lạ.
Triệu Húc Nghiêu cúi đầu, hai tay nắm chặt đến run rẩy.
Một lần rồi lại một lần, Trì Tiểu Úc, cô lại khinh thường hắn.
Triệu Húc Nghiêu đột nhiên bước lại gần chỗ Trì Tiểu Úc, tức giận đến quên mất rằng lúc này Thẩm Hải Quyền còn đang nhìn bọn họ.
Cậy mạnh kéo Trì Tiểu Úc lại, một khuôn mặt anh tuấn giờ này đã trở nên vặn vẹo, "Trì Tiểu Úc, cô lấy ra cái kiểu kiêu ngạo này ở đâu vậy hả? Chuyện giữa cô và Mạc Cánh Bắc ai chả biết?"
Con ngươi Thẩm Hải Quyền léo lên vẻ hứng thú xem kịch vui nhưng vẻ mặt lại thờ ơ lạnh nhạt.
Vì không phòng bị, nên Trì Tiểu Úc bị ngã trật chân, đau đến cau mày, nghe được lời của Triệu Húc Nghiêu mà nói, sắc mặt liền trở nên thâm trầm.
Trì Tiểu Úc hất tay hắn ra, lảo đảo lui về sau hai bước, dưa người vào cạnh cái bàn, mắt lạnh lùng nhìn hắn.
Mạc Cánh Bắc!
Cái tên này là cấm kỵ của cô, cô luôn chôn nó sâu trong lòng, dù cắn nát đầu lưỡi cũng không muốn nhắc đến.
Tất cả mọi người đều biết rõ điều này, duy chỉ có hắn ta lại dám ở trước mặt cô nhắc đến cái tên này.
Trì Tiểu Úc dùng ánh mắt cao cao tại thượng nhìn Triệu Húc Nghiêu, coi thường hỏi vặn lại hắn, "Làm sao? Vì biết được nhiều chuyện của tôi, giờ muốn ở chỗ này uy hiếp tôi sao? Tôi kiêu ngạo sao? Ai~"
Trì Tiểu Úc khinh thường, "Kiêu ngạo, bởi vì anh một mực dính lấy tôi, nhất định không chịu buông tha, anh làm người thật là thất bại, không muốn thay đổi chính bản thân mình, vậy mà còn oán trách trách người khác, mỗi người một tính, anh không ưa nổi tôi thì tránh tôi xa ra, đúng là một người buồn cười."
"Không phải như vây." Triệu Húc Nghiêu lớn tiếng phản bác, xông tới, một cái tay đè Trì Tiểu Úc xuống, không để cho cô tránh né, "Là vì cô, là vì cô vẫn hay xem thường tôi, từ hồi còn đại học đã..."
"Đúng vậy, tôi coi thường anh." Trì Tiểu Úc bình tĩnh thừa nhận.
Mặc dù rơi vào hoàn cảnh xấu, nhưng khí thế cũng vẫn kinh người, "Trộm tiền? Tung lời đồn? Chia tay bạn gái của mình một cách hèn hạ? Điểm nào của anh có thể làm cho tôi coi trọng đây?"
Trì Tiểu Úc nói năng sắc bén, mắt lạnh lùng chứng khiến khuôn mặt Triệu Húc Nghiêu dần dần từ đen rồi chuyển sang trắng bệch, ngạc nhiên có, hoảng sợ cũng có.
"Cô..."
"Tôi làm sao lại biết đúng không?" Trì Tiểu Úc hất càm lên, khóe miệng khẽ nhếch, "Anh ngàn vạn lần đừng có hiểu lầm, tôi đối với anh một điểm hứng thú cũng không có, ngay từ lúc đầu, tôi vẫn luôn luôn lười chú ý đến anh."
"Anh cũng rất tò mò, em làm sao mà biết được những chuyện kia." đột nhiên có một giọng nói lạnh nhạt trầm ổn truyền đến.
Mặt Trì Tiểu Úc cứng ngắc, quay đầu nhìn lại, con ngươi mở to, không dám tin người này lại có thể xuất hiện ở đây.
Khuôn mặt trắng bệch, bên trên đôi mắt còn nhìn rõ cả tia máu, như thế nào cũng không thể che giấu được vẻ mệt mỏi, làm cho người khác không khỏi đau lòng.