Tái Hôn! Ông Xã Mới Rất Xảo Quyệt

Chương 33: Kiên nhẫn của Giản Diệc Tu từ từ biến mất



"Ai giả vờ ngủ chứ? em mới vừa tỉnh ngủ thì đúng dịp anh vào thôi." Trì Tiểu Úc đánh chết cũng không chịu nhận, lặng lẽ không chế nụ cười nơi khóe miệng, trong lòng âm thầm ảo não.

Làm sao đây? Nhìn thấy anh đẫu óc cô không thể nghĩ ra được cái gì nữa.

"Là vậy sao?" Giản Diệc Tu không thể đưa hay không, lạnh nhạt đi tới, bế bổng cô lên, từ trên cao nhìn xuống cô, "Chúng ta đi tới chỗ kia rồi từ từ tính tính rõ ràng mọi chuyện, em thấy được không?”

Y phục Giản Diệc Tu còn chưa kịp đổi, chỉ mới mở vài nút áo phía trên, cơ ngực rắn chắc bị lộ hơn phân nửa, hơi thở nam tính phả vào mặt Trì Tiểu Úc khiến trái tim Trì Tiểu Úc đập thình thịch kịch liệt, vì Giản Diệc Tu đang ở quá gần cô, mỗi lần anh nói chuyện là mỗi lần kích thích thần kinh cô.

Thật là muốn mạng người mà.

"Sao vậy?" ngón tay Giản Diệc Tu khẽ dùng sức, gẩy vài sợi tóc trên mặt cô, hiển nhiên là anh đang bất mãn vì sự thất thần của cô.

Trì Tiểu Úc ngẩng đầu nhìn anh, bị anh buộc phải ngồi ngay ngắn, trong đôi mắt to long lanh chỉ có một mảng vô tội, "Đâu có chuyện gì đâu."

Giản Diệc Tu cau mày, "Em còn muốn giả bộ khờ sao?"

Trì Tiểu Úc trừng mắt nhìn anh, vẻ mặt ngơ ngác giống như cô thật sự nghe không hiểu anh đang nói về chuyện gì.

"Rất tốt.” không nhẫn nãi được nữa, Giản Diệc Tu giận quá hóa cười, khóe miệng lạnh như băng, thấy kiểu nụ cười trên gương mặt anh Trì Tiểu Úc run lên bần bật, cô cảm thấy anh hình như lại bị cô chọc giận rồi.

"Em nói thật mà.”Trì Tiểu Úc giơ tay lên, muốn đình chiến, giờ này cô đã biến bộ dáng của một đứa bé nghe lời.

Giản Diệc Tu hình như hơi thả lỏng tâm tình một chút, tay phải kéo một cái ghế từ bên cạnh qua ngồi xuống đối diện Trì Tiểu Úc.

Một cánh tay Giản Diệc Tu duyên dáng khoác lên trên ghế dựa, khớp xương rõ ràng, ngón tay tự nhiên rũ xuống, hình ảnh nhẹ nhàng khoan thái, mỗi một động tác của anh đều đập vào lòng Trì Tiểu Úc.

Không hiểu sao, anh càng như thế này, cô càng cảm thấy nguy hiểm, áp lực trong không khí thật lớn.

Trì Tiểu Úc bĩu môi, dù sao anh cũng sẽ không thương tổn cô, cô không cần phải sợ.

Nhưng mà phải nói như thế nào đây? Hoặc là cô nên bắt đầu như thế nào và từ việc nào?

Trì Tiểu Úc lặng lẽ thay đổi tư thế ngồi của mình, hết nhìn đông tới nhìn tây, miệng mở ra rồi lại đóng lại, trong đầu không ngừng suy nghĩ tìm đường lui, nhưng mãi vẫn không nói lời nào.

Kiên nhẫn Giản Diệc Tu cũng không phải vô hạn, đợi hồi lâu mà Trì Tiểu Úc vẫn im lặng, kiên nhẫn của anh cũng từ từ biến mất.

"Anh cho em chút gợi ý đi!” Trì Tiểu Úc chịu không được bầu không khí trầm mặc này, bất mãn lên tiếng.

Anh cái gì cũng không nói, chỉ biết phóng ra khí lãnh khí của mình hù dọa cô, làm cô nóng ruột, đầu óc cũng không nhanh nhẹn như lúc bình thường.

Đầu ngón tay đang gõ nhẹ lên thành ghế của Giản Diệc Tu ngừng lại một lát, mày nhíu chặt lại, "Em còn có tâm tình ở đây lý sự với anh sao?"

"Là anh nói muốn tính sổ với em, cuối cùng anh cái gì cũng không chịu nói, sao lại bắt em nơi trước chứ?" Trì Tiểu Úc đột nhiên có can đảm, nói xong cũng không hề có vẻ sợ hãi, bộ dáng quật cường cãi lại anh, giống như cây ngay không sợ chết đứng.

Anh để cho cô nói trước, vạn nhất nói những chuyện không nên nói thì sao? Cô cũng không phải ngốc.

Trong mắt Trì Tiểu Úc vụt sáng, nếu căn bản Giản Diệc Tu không nghe thấy gì cả, cô tự mình khai ra không phải là bị trúng kế của anh hay sao?

Giản Diệc Tu tròng mắt híp lại, "Em tự nhớ lại xem, có chuyện gì em nên nói với anh không?"

"Nhiều lắm, em làm sao mà nhớ rõ được.”Trì Tiểu Úc dứt khoát thoái thác, mắt hơi chột dạ, không dám nhìn vào mắt anh.

Giản Diệc Tu khẽ cười một tiếng, thanh ôn nhu lạ thường làm cho cô cho rằng mình đã nghe nhầm, "Trì Tiểu Úc, anh không giáo huấn em một lần chắc em sẽ không biết mình nên nói chuyện gì với anh rồi."

Giản Diệc Tu đứng dậy, tiến tới chỗ cô, lúc này Trì Tiểu Úc mới biết rằng anh đang rất tức giận, anh càng tới gần cô càng kinh hoảng.

Trong nháy mắt Giản Diệc Tu hóa thân thành Đại Ma Vương, cả người tỏa ra lực áp bách mạnh liệt, giờ này Trì Tiểu Úc giống như một con thỏ nhỏ bị dọa sợ hãi, giật mình muốn tìm chỗ chốn. Trì Tiểu Úc đứng lến, muốn nhanh chóng trốn tới phía bên kia giường.

Kết quả vẫn anh chặn lại, thô bạo ôm vào lòng, ném cô lên trên giường.

"Đau.”Trì Tiểu Úc không còn kịp oán trách anh chỉ kịp dùng hai tay của mình chống đỡ lồng ngực cứng rắn như bức tường của Giản Diệc Tu.

"Lão công, anh bình tĩnh một chút.”Trì Tiểu Úc mở to mắt, vẻ mặt lấy lòng: "Em đột nhiên nhớ ra rồi."

"Tí nữa nói.”Giản Diệc Tu nặng nề mở miệng, mặt vẫn tức giận, bá đạo cậy miệng cô ra, hôn cô một cách thô bạo, hai người quấn lấy nhau không một khe hở.

"Làm xong em sẽ càng nhớ rõ ràng hơn." Giọng Giản Diệc Tu trầm bổng, ám muội nói bên tai cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.