"Người trong lòng sao?" Trì Tiểu Úc thu nụ cười nơi khóe miệng lại, nghiêng đầu, mắt cong cong nhìn Tần Lương nói: "Anh đừng có nói người anh nói là anh đó nha."
Trì Tiểu Úc chép miệng, "Chuyện kia có gì đây? Anh đúng là bà tám."
Trì Tiểu Úc nói xong, sắc mặt lạnh xuống, lười để ý đến phản ứng Tần Lương, cầm lên tập giấy tờ đặt ở bên kia, cúi đầu lật xem, thuận tiện lên tiếng đuổi khách: "Nếu anh không còn chuyện gì nữa... cửa ở bên kia."
"Bà tám?" Tần Lương chán nản, chỉ vào Trì Tiểu Úc, cả giận nói: "Tôi xem cô có thể lớn lối tới khi nào, đợi Giản Diệc Tu thấy rõ bộ mặt thật của cô, anh ấy không bỏ cô mới lạ, tôi nhất định sẽ chờ ngày đó."
Tần Lương vung tay lên, đem giấy tờ trên bàn Trì Tiểu Úc hất xuống đất, xấc láo, vênh mặt lên, thách thức cô.
"Vậy sao?" Trì Tiểu Úc thật giống như không thấy được cảnh tượng kia trong lời nói của Tần Lương, hời hợt đáp.
Tần Lương chỉ có thể kinh ngạc, nữ nhân như Trì Tiểu Úc anh ta chưa từng gặp qua, ngươi công kích cô ta, cô ta căn bản không để vào mắt, ngươi càng cố gắng đả kích cô, cũng chỉ làm cho bản thân ngươi thêm tức giận mà thôi.
Nếu là một tảng đá, bị đả kích mấy lần cũng biết thức thời mà di chuyển đến một chỗ khác, mà cô ta …
Tần Lương hừ lạnh, càng nhìn cô ta, anh càng cảm thấy không vừa mắt.
Tần Lương hùng hổ rời đi, Trì Tiểu Úc ngẩng đầu, tựa lưng vào ghế ngồi, vuốt vuốt mi tâm, đúng là một Đại thiếu gia chưa dứt sữa mẹ, đoán chừng hôm nay cô đã thương tổn lòng tự ái của vị Đại thiếu gia này rồi, hi vọng sau này không gặp lại anh ta nữa, nếu không thật sự là phiền toái.
Trì Tiểu Úc xoay xoay cái ghế, sắc mặt trầm tĩnh, quả nhiên vừa gặp chuyện liên quan đến Giản Diệc Tu, cô lập tức không khống chế được chính mình, dẫn lửa thiêu thân.
Người trong lòng? Hừ.
Trì Tiểu Úc khinh thường, bây giờ người này đã là người của nàng, đừng nghĩ cô sẽ nhường lại anh cho bất cứ ai, không cần quản người kia là ai.
Bây giờ cô nói như vậy, nhưng lúc về tới nhà thì lại không làm được.
Trì Tiểu Úc bận rộn cả một ngày, tận tối mới về đến nhà, mở ra tủ lạnh, lấy ra một ly nước đá, uống xong, cô mới phát hiện đèn ở thư phòng còn sáng.
Ở nhà? Trì Tiểu Úc giật mình, nhìn đồng hồ, bây giờ còn chưa tới bảy giờ, làm sao anh ấy lại về nhà sớm như vậy.
Trì Tiểu Úc đi hướng thư phòng, đi được mộ bước, chân cô khựng lại, đột nhiên trong đầu nhớ tới lời Tần Lương.
Người trong lòng, người trong lòng, người trong lòng... mấy chữ này ở trong trong đầu cô không ngừng lặp đi lặp lại.
Trì Tiểu Úc để cốc nước xuống, hùng hổ tiêu sái đi tới cửa thư phòng, một cước đá văng cánh cửa.
Giản Diệc Tu đang gọi điện thoại cho ai đó, đột nhiên cửa phòng bị Trì Tiểu Úc đá văng, anh sửng sốt lúc, sau đó nói với người bên kia đầu điện thoại: "Đợi tôi một lát."
Chân mày Trì Tiểu Úc càng nhăn càng chặt, cô không để ý mấy lời Tần Lương trong lòng, nhưng nghe mấy lời này làm cô cảm thấy rất khó chịu, nhưng nhìn phản ứng của anh, càng làm cô không yên tâm.
Hiện tại, cô cảm thấy có lẽ Giản Diệc Tu giấu cô rất nhiều bí mật” "Anh gọi điện cho ai mà phải nói chuyện nhỏ nhẹ như vậy? Sợ em nghe thấy sao?"
Giản Diệc Tu cau mày, "Em ồn ào vì chuyện gì?"
"Ồn ào?" Trì Tiểu Úc bật cười, ngón tay mảnh khảnh chỉ hướng chính mình, "Em ồn ào vì chuyện gì sao? Đúng vậy, em lại đang tìm chuyện để sanh sự với anh đó."
Nói xong, Trì Tiểu Úc càng nghĩ càng tức giận, cô nhớ tới ngày kỷ niệm kết hôn, hôm đó có người gửi một tin ngắn mập mờ cho anh. Từ nhỏ đã chứng kiến cuộc hôn nhân của bố mẹ không hạnh phúc. Cô rất sợ, sợ yêu một người rồi lại bị chính người đó phản bôi. Cô thực sự có thể tin tưởng vào tình yêu của anh sao?
Giản Diệc Tu không rõ ràng lắm cô đang suy nghĩ về điều gì, chỉ thấy trong ánh mắt Trì Tiểu Úc có tức giận, có ủy khuất, có nghi ngờ, sau đó lại là bừng tỉnh đại ngộ. Phản ứng này của cô làm tim anh như đang bị ai đó hung hăng xiết chặt.
Cuối cùng cô cười khểnh, hừ lạnh một cái, hung hăng dậm chân, nổi giận đùng đùng đóng sập cửa lại, rời đi.