Tái Hôn! Ông Xã Mới Rất Xảo Quyệt

Chương 47: Đầu óc là đồ Tốt



"À, vậy người con gái trong lời nói của anh ta là ai?" Tần Linh Huyên bình tĩnh hỏi.

Trì Tiểu Úc lắc đầu.

"Vậy tên cô ta là gì?"

Vẫn lắc đầu.

"Thế cô ta cao một mét bao nhiêu, còn nặng bao nhiêu, à, còn thuộc nhóm máu nào?"

"..."

"Cô hỏi mấy chuyện này làm gì? Tôi sao có thể biết rõ về cô ta đến mức độ như vậy được." Trì Tiểu Úc bĩu môi, có chút chột dạ nắm ngón tay, bàn tay này chơi đùa bàn tay kia, chuyện này cô không muốn quan tâm đâu.

"Trì Tiểu Úc!!! Cô có phải quá ngu ngốc hay không? Hoặc là cô bị ghen tuông làm nũn não rồi?” Tần Linh Huyên không thể nhịn được nữa, mắtdùng sức lườm Trì Tiểu Úc, phũ phàng chỉ trích cô: "Cái gì cô cũng không biết, vậy người con gái trong lòng trong lời nói của người đàn ông kia rốt cuộc có tồn tại hay không? Chuyện này quá mức mơ hồ rồi. Cô ít nhất cũng nên hỏi cho rõ ràng, ít nhất cũng nên biết tên cô ta là gì chứ. Người ngoài nói cái gì cô cũng tin ngay lập tức sao?"

Trì Tiểu Úc trừng mắt nhìn, ngón tay trắng tinh tế giày vò làn môi đỏ mọng như anh đào của cô, đôi môi bị cô tạo thành đủ loại hình dáng, Trì Tiểu Úc chần chờ một lúc mới lên tiếng nói: "Cho nên ý của cô là tôi có khả năng rất lớn đã bị tên đàn ông đáng ghét kia lừa?"

"Hừ, đúng vậy, không thể loại trừ khả năng này, ngày thường nhìn cô khôn khéo lắm mà, vậy mà đến thời khắc mấu chốt thì như xe bị tuột xích. Thật là không có tiền đồ." Tần Linh Huyên cảm thấy thật không thú vị, nằm vật xuống ghế sofa, giọng nói pha thêm nét biếng nhác, giễu cợt Trì Tiểu Úc, "Đầu óc là đồ tốt, hi vọng cô nên dùng nó thường xuyên hơn một chút."

"Cô mới là người không có đầu óc ấy." Trì Tiểu Úc suy nghĩ một chút, lại bày ra dáng vẻ phô trương thanh thế, cả giận nói: "Anh ấy không có nói cho người khác biết anh ấy đã kết hôn, như vậy còn không chứng tỏ anh ấy có ý đồ muốn trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi hay sao? Rõ ràng anh ấy không muốn để mọi người biết sự tồn tại của tôi."

"Chuyện này có gì to tát đâu, hai người bọn cô là vợ chồng, đúng là không khác gì nhau mà, ai cũng thích vụng trộm, chuyện kết hôn của mình đều giấu nhẹm đi, thế mà cũng không cảm thấy thẹn." Tần Linh Huyên yên lặng giội một chậu nước lã lên ngọn lửa chưa kịp bùng lớn lên của Trì Tiểu Úc.

Trì Tiểu Úc cảm thấy lời nói của Tần Linh Huyên cũng có lý một chút, nhưng ngay lập tức bất mãn lên tiếng: "Huyên Huyên, cô rốt cuộc là đứng về phía ai hả?  Sao tôi nói như thế nào cũng bị cô nói vặn lại vậy?"

"Tôi không bênh vực ai trong hai người hết, bởi vì tôi và Thượng Đế vĩ đại là một nhóm." Tần Linh Huyên khoa trương nói, rồi làm động tác ôm Thượng Đế.

"Thôi đi!" Trì Tiểu Úc mở tay Tần Linh Huyên ra, "Nhân tiện nói đến cô, theo tôi thấy người khiến cho Thượng Đế nhức đầu nhất không phải là cô sao?"

"Bây giờ tôi nên làm gì?" Trì Tiểu Úc nghĩ đến thái độ ác liệt của chính mình hôm nay, cả người không tự chủ run lên, cô cũng cảm giác được mình quá lớn lối... rồi, vốn cho rằng cô có lý do chính đáng để nổi giận, thì đương nhiên nên tức giận một trận thật to, hiện tại đến lý do tức giận cũng không có, cô phải làm sao đây.

Trì Tiểu Úc xê dịch cái mông, ngồi vào chỗ ngồi bên cạnh Tần Linh Huyên, khiêm tốn cầu xin giúp đỡ từ cô, "Huyên Huyên, cô nói xem bây giờ tôi nên làm gì?"

Con ngươi Tần Linh Huyên đảo lòng vòng, để điện thoại di động xuống, "Có lẽ..."

-----

Đứng ở cửa thôi mà Trì Tiểu Úc đã bị tiếng nhạc rung trời làm cho lỗ tai đau nhức, thấy Tần Linh Huyên hứng thú bừng bừng, Trì Tiểu Úc có chút chần chờ, "Huyên Huyên, vẫn không nên vào trong thì hơn."

Trì Tiểu Úc có chút hối hận, giúp đỡ Tần Linh Huyên chạy trốn từ trong tay đám vệ sĩ, còn cùng cô ấy tới chỗ như thế này, nếu hai người bọn cô bị Tần gia Đại thiếu gia phát hiện, bọn họ chắc chắn xong rồi.

Nghĩ đến ánh mắt lạnh như băng của Tần gia đại thiếu gia, Trì Tiểu Úc không nhịn được rùng mình một lát.

Hơn nữa, đối với chuyện này, chắc chắn Giản Diệc và Tần gia đại thiếu gia đứng chung một chiến tuyến.

"Nhưng nhị cái gì, tôi là đang giúp cô đó." Khuôn mặt Tần Linh Huyên đầy hưng phấn, hai người bọn cô còn chưa tới gần quán bả, đã thấy Trì Tiểu Úc như chú thỏ con không ngừng lùi bước về phía sau, còn Tần Linh Huyên thì như một tiểu hồ ly, trong mắt xuất hiện vẻ tinh ranh, "Huống chi, tôi cũng đã nhắn tin cho Giản Diệc Tu rồi, chúng ta ở đây một lúc chờ anh ta tới, khi anh ta tới, cô mượn rượu nổi giận với anh ta, nhân tiện càn quấy một chút, sau đó tự nhiên anh ta sẽ dẫn cô về nhà, chuyện này cũng như vậy mà trôi qua, cô thấy cách này được không?"

Nghe Tần Linh Huyên nói một hồi, Trì Tiểu Úc cũng bị thuyết phục, trên mặt là bộ dạng thấy chết không sờn, đi vào quán bar, nhưng cô còn không biết cô bạn tri kỉ mình đã gửi tin nhắn như thế nào cho Giản Diệc Tu.

Bây giờ Tiểu Úc đang rất tức giận, dù sao cô cũng bị rơi vào tình huống tiến thoái lưỡng nan rồi, cô vừa không thể ngăn cản Tần Linh Huyên, vừa không thể bỏ mặc cô ấy ở chỗ này một mình, nên cô đành phải đi theo Tần Linh Huyên thôi.

Giản Diệc Tu híp mắt nhìn tin nhắn mà Tần Linh Huyên vừa gửi tới, đầu ngón tay khẽ dùng sức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.