"Ầm ĩ quá đi!" Trì Tiểu Úc hoàn toàn không khơi dậy nổi hứng thú, chỉ muốn chờ Giản Diệc Tu tới, cô nên nổi giận kiểu nào cho thật tự nhiên một chút, nhất định không thể bị vẻ mặt lạnh như băng của anh dọa sợ mới được.
"Aaa." Tần Linh Huyên rất vui vẻ, hướng về phía đám đông thét chói một tiếng, nơi nào còn có bộ dạng của một thục nữ nữa.
Trì Tiểu Úc hoàn toàn không hề cảm thấy chỗ này có điểm thú vị gì hết, còn không bằng ở nhà với Giản Diệc Tu.
"Này!" Thấy Trì Tiểu Úc mơ mơ màng màng trong thế giới của mình mà không chú ý cô, Tần Linh Huyên ở bên tai Trì Tiểu Úc hô to, hấp dẫn lực chú ý của cô.
"Nghĩ chuyện gì vậy?" Tần Linh Huyên cũng cô nói chuyện một chút.
"Đúng rồi, lúc nãy cô bảo Giản Diệc Tu muốn cô nói với tôi chuyên gì?”
Trì Tiểu Úc đột nhiên nhớ tới chuyện này, lúc cô vừa tới nhà Tần Linh Huyên, cô ấy hình như đã từng nói, Giản Diệc Tu muốn cô ấy chuyển lời tới cô, không phải sao?
"À, anh ta muốn chuyển lời đến cô là --- nên biết điều một chút, không nên chạy loạn." Tần Linh Huyên lớn tiếng nói, mắt lấp lánh đảo quanh, nói chuyện căn bản không hề suy nghĩ nhiều.
"Có chuyện này sao? Tần Linh Huyên! Cô đúng là đồ ngốc." Trì Tiểu Úc nổi giận, cô nếu bị cô bạn tri kỉ này hại chết, chắc là chết cũng không nhắm mắt nổi: "Tôi hiện tại phải trở về nhà đây."
Trì Tiểu Úc nhảy xuống khỏi cái ghế dựa cao, Giản Diệc Tu đã nói không cho cô chạy loạn, người này lại đưa cho cô cái chủ ý cùi bắp này, không phải muốn hại cô thì là gì đây.
Tần Linh Huyên chột dạ bẹt miệng, thân thủ kéo cánh tay Trì Tiểu Úc đang muốn rời đi, nói: "Dù sao cũng đi tới một bước này rồi, không ngại theo kế hoạch ban đầu luôn, nhỡ có kết quả bất ngờ thì sao?"
Trì Tiểu Úc tức giận đến mặt cũng trở nên trắng bệch, nhìn Tần Linh Huyên một cái, suy nghĩ một chút lại ngồi xuống, "Cô chờ đó cho tôi."
Tần Linh Huyên đối uy hiếp của Trì Tiểu Úc tỏ vẻ không thèm để ý, nhìn thấy Trì Tiểu Úc đã bị cô thuyết phục rồi, thở phào nhẹ nhõm, cô vừa mới đến đây chơi chưa đã, cô không muốn trở về sớm như vậy đâu.
Tần Linh Huyên lấy điện thoại di động ra nhìn một chút, quả nhiên có mấy cuộc gọi nhỡ, cô thờ ơ, quyết đoán tắt điện thoại.
"Yeah!!!" (***P/S: mọi ng, vì tránh truyện bị copy nên ta sẽ đăng bản raw trước, đợi các trang kia cop bài rồi ta mới đăng bản edit, thường thì tầm 1-2 tiếng sau ta sẽ đăng bản edit, nên bạn nào đọc thấy nhiều chỗ chưa hiểu thì đó là bản raw, một lúc sau quay lại sẽ có truyện nha.)
Nhìn bộ dáng hưng phấn của Tần Linh Huyên, Trì Tiểu Úc nhíu mày, nơi chơi vui vậy sao? Sao cô chỉ thấy ầm ĩ, nhức đầu nhỉ?
Trì Tiểu Úc đứng dậy, chuẩn bị đi phòng vệ sinh để người tĩnh táo một chút, thuận tay lôi cánh tay Tần Linh Huyên, muốn kéo cô ấy đi cùng.
"Đi đâu vậy?" Tần Linh Huyên gấp gáp hỏi.
"Phòng vệ sinh." Trì Tiểu Úc tức giận nói, bây giờ nhìn thấy bộ dạng tưng tửng của Tần Linh Huyên, cô chỉ muốn đánh cô ấy một cái.
"Tôi không đi." Tần Linh Huyên chổng mông lên, mắt còn trực tiếp ngoắc ngoắc, nhìn chằm chằm nơi nào đó, không chịu đi.
"Phải đi, tôi phải đem cô giắt lên dây lưng quần, nếu không vạn nhất cô bị thất lạc ở chỗ này, đoán chừng ông anh yêu quý của cô sẽ đem tôi chặt thành tám khối mất." Trì Tiểu Úc mặc kệ lời nói của Tần Linh Huyên, cô ấy nói gì cũng không chịu buông tay, thật là buồn cười, bây giờ đối với Trì Tiểu Úc, Tần Linh Huyên đã trở thành tánh mạng rồi, cô không thể để Tần Linh Huyên rời khỏi tầm mắt của mình.
Cũng không nhìn một chút chung quanh đang có bao nhiêu ánh mắt không có ý tốt đang nhìn bọn họ, vạn nhất bọn họ thừa dịp Tần Linh Huyên say rượu làm ra chuyện đại nghịch bất đạo gì đó, Trì Tiểu Úc cô không phải là người phải đứng mũi chịu sào, cam chịu bị lột da hay sao?
Tần Linh Huyên chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo Trì Tiểu Úc.
Tần Linh Huyên chọn góc trong nhà vệ sinh, một quý hai hoa lệ ba bận rộn, chỉnh lại lớp trang điểm và mái tóc xoăn.
Trì Tiểu Úc yên lặng nâng trán, cô có thể đi vệ sịnh một cách tử tế được không, từ lúc nào khẩu vị của con người đã trở nên nặng như vậy rồi? Nhà cầu cũng có thể là nơi để vận động tiêu hao thể lực được sao?
Trì Tiểu Úc mặt lạnh một cước đá trên cửa một buồng vệ sinh, lớn tiếng nói: "Này, có thể tạm dừng một lúc được không? Chờ tôi ra ngoài rồi hai người lại tiếp tục."
Trong nháy mắt, trong buồng vệ sinh kia có một trận luống cuống tay chân.
"Áaa!" Một tiếng rên rỉ tựa như thống khổ lại tựa như vui mừng.