Tái Hôn! Ông Xã Mới Rất Xảo Quyệt

Chương 7: Không nên nói nữa, tôi sợ tôi sẽ ói



“Tôi khi nào lại trở thành con gái bảo bối của ông rồi, đãi ngộ này tôi vô phúc hưởng thụ.” Trì Tiểu Úc một giây cũng không muốn ở thêm, đứng dậy nói: “Tôi chỉ nói một lần, tương lai Cẩm Tú sẽ không ngừng thay đổi, nhưng duy nhất một điều tôi có thể chắc chắn là Cẩm Tú sẽ không bao giờ mang họ Thẩm.”

Trì Tiểu Úc đeo kính râm lên, mặc kệ Thẩm Hải Quyền đang tức đến sưng cả mặt, ưu nhã đi ra ngoài.

“ Đại tiểu thư, ngài đi nha.” Thạch thư kí khẽ cười nói.

Triệu Húc Nghiêu đứng một bên, xanh mặt, chần chờ không dám tiến lên.

“ Ừ.” Trì Tiểu Úc gật đầu, suy nghĩ một chút hỏi:“ Tổng giám đốc muốn cho Thẩm Kỳ Tinh vào vị trí nào?”

“ Giám đốc mảng thiết kế.”

“ Báo xuống dưới, vị trí kia tôi tiếp nhận.”

“ Vâng.”

Trì Tiểu Úc ưu nhã mỉm cười, tiêu sái rời Cẩm Tú, đi tới ven đường không nhịn được, đá một cước vào thùng rác.

Cẩm Tú mấy năm gần đây mặc dù đầu tư có chút thành tựu, nhưng bản thân lợi nhuận là dựa vào việc thiết kế đồng phục, nhãn hiệu Cẩm Tú được mọi người tôn trọng vì chất lượng của mỗi sản phẩm đều rất cao, mảng đồng phục cao cấp luôn bị đối thủ cùng khách hàng nhìn soi mói, nếu họ bắt được một lỗi nhỏ để tạo scandal, như vậy cũng đồng nghĩa với việc họ đã bắt được mạch sống của Cẩm Tú.

Còn nữa, người Thẩm gia dã tâm không thể khinh thường, muốn cho Thẩm Kì Tinh vào vị trí kia, không cần phải nói nhiều, họ muốn tất cả những vị trí chủ chốt trong tập đoàn đều thuộc về người họ Thẩm sao? Cẩm Tú cứ như vậy bị họ thao túng sao?

Thật là càng ngày càng quá đáng!

Trì Tiểu Úc ngồi lên xe, nhức đầu xoa huyệt Thái Dương.

Thời điểm mẹ rời đi, cô còn quá nhỏ, đã qua mười năm, công ty căn bản cũng bị Thẩm Hải Quyền nắm trong tay, mặc dù cô nắm giữ cổ phần nhiều nhất, nhưng muốn nhúng tay vào chuyện của công ty cũng rất khó khăn.

Ở phương diện làm người, Thẩm Hải Quyền đúng là một vị tổng giám đốc khiến cho nhân viên tin phục.

Vừa xuống xe, Trì Tiểu Úc liền ngây ngẩn cả người, sau đó buồn cười vuốt phần tóc đang rối trên đầu, hôm nay thật sự là một ngày có thể làm tức chết cô.

Lam Tiểu Băng, nữ minh tinh được truyền thông đánh giá cao nhất, được fans hâm mộ nâng lên trời, sao lại xuất hiện ở đây?

“Tiểu Úc.” Lam Tiểu Băng cắn môi, sợ hãi gọi.

“Đại minh tinh sao lại xuất hiện nơi đông người? Cô muốn không cho tôi về nhà ah?” Trì Tiểu Úc lười nói nhiều, bị cô ta coi là con khỉ đùa bỡn một lần, là cô đần.

“Tiểu Úc.” Lam Tiểu Băng bắt được ống tay áo của nàng, không để cho cô đi: “Cô giúp ta một lần đi, chỉ có cô có thể giúp tôi thôi.”

“Tôi không có năng lực này, huống chi không phải là còn có Lý tổng, Trần tổng, Vương tổng,...” Trì Tiểu Úc ánh mắt lạnh lẽo, môi giễu cợt nói.

“Tiểu Úc...” Lam Tiểu Băng trong đôi mắt trăng rằm nổi lên tia đa tình, nói: “Tôi thừa nhận lúc trước tôi có chỗ không đúng, tôi thật sự là...”

“Ngừng.” Trì Tiểu Úc nghiêng người, sờ đầu Lam Tiểu Băng, ôn nhu nói: “Muốn tốt cho tôi thì không nên nói nữa, tôi sợ nghe nữa tôi sẽ ói mất.”

Hai mỹ nhân, một cao một thấp.

Người cao mặt mày anh khí quyến rũ, mang theo ôn nhu cùng chút tùy ý, người thấp khuôn mặt nghẹn ngào, đang ủy khuất cầu xin, khiến người nào nhìn thấy cũng muốn tiến tới che chở.

Bức họa này nhìn qua rất đẹp, rất hòa hài.

Không khí xung quanh hai người bọn họ có điểm mờ ám. Người đi đường đều nghĩ rằng họ có chuyện tình cảm thầm kín khó nói, nên không dám quấy rầy.

“Em đang ở đây làm gì?” giọng nói bình tĩnh ưu nhã, mang theo gió mát gió mát nhè nhẹ của Giản Diệc Tu truyền đến.

“Trì Tiểu Úc.” Giản Diệc Tu ánh mắt hờ hững, tầm mắt rơi lên người Trì Tiểu Úc, chỉ thấy cô đang bối rối gãi đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.