Mạc Cánh Bắc nhẹ nhàng chậm chạp nói ra câu này, hình như là anh ta cố ý làm cho nó được nói ra rất chậm rất nhẹ.
Ngay lập tức nụ cười trên mặt Trì Tiểu Úc cứng lại: “Anh có ý gì?”
“Em cứ như vậy, anh sẽ không vui.”
Mạc Cánh Bắc chắc lưỡi hít hà, từng bước đi tới gần Trì Tiểu Úc.
Không vì sự cự tuyệt của cô mà buông tha, đem cô giam cầm ở giữa lồng ngực của anh ta và vách tường, thấp giọng ở bên tai cô rủ rỉ: “Anh mà không vui, người khác cũng đừng có ý nghĩ muốn vui vẻ...”
“Mạc Cánh Bắc!”
Trì Tiểu Úc kinh hoảng hô lên tên anh ta, con ngươi trong suốt lộ rõ nét hoảng sợ, cô rất sợ người đàn ông này.
“Anh muốn làm gì?”
“Xem tâm tình đã.” Mạc Cánh Bắc nhẹ nhàng hôn mặt Trì Tiểu.
Trì Tiểu Úc trơ mắt nhìn hành động thất lễ của anh ta, nhưng ngay cả động cũng không dám động một chút, người đàn ông này là cơn ác mộng của cô.
Mạc Cánh Bắc rất hài lòng với sự nghe lời của Trì Tiểu Úc, lúc này mới thả cô ra, đánh giá lại căn nhà làm cho anh ta không hài lòng một lần nữa.
“Anh sẽ còn tới tìm em, nhưng mà nếu lần tới anh còn thấy dấu vết của nam nhân khác ở đây... anh sẽ không ngần ngại nói cho em biết một lần nữa, rốt cuộc em thuộc về ai đâu.”
Mạc Cánh Bắc rời đi, qua thật lâu Trì Tiểu Úc mới mệt mỏi ngồi phịch xuống sàn nhà, hai chân chết lặng, không nhúc nhích.
Lời của anh ta là có ý gì? Bọn họ rõ ràng đã không còn có quan hệ...
“Tiểu Úc?” Không biết đã qua bao lâu, đột nhiên giọng nói Tần Linh Huyên vang lên bên tai cô.
Trì Tiểu Úc quay đầu nhìn lại, thì thấy Tần Linh Huyên đang đứng ngắm nghía ở cửa, kinh ngạc há to miệng.
Trì Tiểu Úc miễn cưỡng cười với cô ấy.
“Cậu đã đến rồi à?”
“Này! Cậu làm sao vậy?”
Tần Linh Huyên tranh thủ thời gian đi tới gần Trì Tiểu Úc, đứng ở bên cạnh cô, đôi mắt đẹp tràn đầy lo lắng ở trên người Trì Tiểu Úc quét tới quét lui, không nhìn thấy một vết thương nào trên người cô mới yên lòng.
“Nhà cậu bị cướp đột nhập sao?”
Trì Tiểu Úc lắc đầu, nhờ khí lực của Tần Linh Huyên để đứng lên, đi tới ghế sofa, ngồi xuống.
“Vậy đã có chuyện gì?”
Tần Linh Huyên cau mày: “Chẳng lẽ... Chuyện của cậu đã bị lộ tẩy rồi?”
“Cậu nghĩ cái gì thế?” Trì Tiểu Úc đưa tay vỗ đầu Tần Linh Huyên, cô ấy tới đây để gây chuyện sao?
“Hừ.”
“Cậu hừ cái gì?”
Trì Tiểu Úc mở to hai mắt nhìn Tần Linh Huyên: “Cho nên đã nói rồi, tớ không có gặp chuyện gì hết, có phải làm cậu rất thất vọng không?”
“Cậu nghĩ sai rồi.” Tần Linh Huyên chột dạ chớp chớp hai mắt, một mực cắn răng phủ nhận.
“Được rồi.” Trì Tiểu Úc nhào tới, ở trên người Tần Linh Huyên bắt đầu cù loạn.
“Hôm nay tớ nhất định phải hảo hảo giáo huấn cậu.”
“Ha ha ha...”
Hai người náo loạn một hồi, tâm tình đều trở nên tốt hơn một chút, một lúc sau ngồi trên ghế sofa thở hổn hển.
“Như thế nào? Tâm tình đã tốt hơn chưa?”
Trì Tiểu Úc vuốt đầu Tần Linh Huyên, trên môi là một nụ cười thân thiết.
“Tớ rất khỏe mà, tớ thì có thể có cái gì không tốt chứ, dù sao người đàn bà kia chưa từng thừa nhận thân phận của anh trai và tớ, tớ đã lớn như vậy cũng chưa từng mấy lần gặp mặt Tần Lương, tớ thì có tư cách gì để lo lắng cho con trai quý báu của người ta chứ.”
“Vậy sao cậu phải lo lắng làm gì? Chỉ biết mạnh miệng, cậu là cái đồ mềm lòng, tớ còn lạ gì.”
Trì Tiểu Úc từ trên bàn trà cầm lên một bịch khoai tây chiên, ném cho Tần Linh Huyên.
“Cái kia không giống.”
Tần Linh Huyên bĩu môi.
“Người đàn bà kia nói anh trai tớ đã hại chết Tần Lương, muốn cho anh ấy vào tù.”
Trì Tiểu Úc nhíu mày, cố gắng an ủi tâm tình bất an của Tần Linh Huyên.
“Tớ là nói...”
Tần Linh Huyên hạ thấp giọng xuống.
“Sao?”
“Không cho cậu sờ loạn đầu tớ nữa!”
Tần Linh Huyên bộc phát, ép Trì Tiểu Úc ngã xuống ghế sofa, hai chân đạt ngang hông cô, dùng sức xoa tóc cô, hai người đánh nhau lộn xộn thành một đoàn.
Lúc Giản Diệc Tu trở lại thì thấy cảnh tượng này, đầu tóc bị tĩnh điện, rối bù đã không thể nhìn nổi.
Hai người đồng thời trơ mắt nhìn Giản Diệc Tu, quăng cho anh một cái ánh mắ van xin.
Giản Diệc Tu nói muốn đi ra ngoài ăn, sau đó Tần Linh Huyên đã bị vệ sĩ mang về.
Trì Tiểu Úc ở trên ghế sofa tiêu thực, nói là tiêu thực, những trong tay còn cầm một túi khoai tây chiên, nhai răng rắc.
Cô thật giống như cùng ngày thường không khác nhau, nhưng mà Giản Diệc Tu nhìn ra được là cô có tâm sự, bởi vì cô không có mở ti vi.
Không đợi Giản Diệc Tu lên tiếng, thì Trì Tiểu Úc trước đã giương mắt nhìn về phía Giản Diệc Tu.
“Lão công, em mệt.”
...
“Trì Tiểu Úc, em chán sống rồi phải không?”
Giản Diệc Tu cắn răng nói, chặn ngang hông, ôm lấy Trì Tiểu Úc, đầu tựa lên vai cô, hướng phòng ngủ đi tới.
“Anh buông, uy! Ha ha ha...”
Hai ngày rất nhanh đã trôi qua, cô vốn muốn tìm một cơ hội để tính sổ sách cũ với Giản Diệc Tu, nhưng đều bị đủ loại chuyện cắt đứt.
Tần Lương ở bên kia cũng không có chuyển biến gì, Giản Diệc Tu mặc dù không có trực tiếp điều tra chuyện kia, nhưng mà vẫn chú ý diễn biến có thể phát sinh.
Trước mặt sinh tử, Trì Tiểu Úc cảm thấy lúc trước bị Tần Lương dây dưa, quấn quýt, một chút ủy khuất đó cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Nếu cô muốn biết chuyện của Tần Lương, cô chỉ cần hỏi Giản Diệc Tu, anh ấy chắc chắn sẽ nói cho cô biết, nhưng không phải lúc này, gần đây Giản Diệc Tu đang bận túi bụi.
Cô hẳn là nên thành thục, không thể trở thành gánh nặng của anh, cũng không kéo chân anh, làm cho anh phiền lòng.
Lúc Trì Tiểu Úc đi vào công ty là bộ dáng lạnh lùng cao ngạo của một nữ doanh nhân thành đạt, nhưng vừa vào tới phòng làm việc thì đã lộ ra nguyên hình.
Lúc này Trì Tiểu Úc đang hít hà ly cà phê được Trầm Mạt pha cho cô, mệt mỏi co rúc ở trên ghế sofa.
Híp mắt lười biếng giống như một con mèo.
Trời càng ngày càng lạnh rồi, sức quyến rũ của cái chăn ấm áp càng ngày càng tăng, khoảng khắc phải rời giường mỗi ngày đều giống như sinh ly tử biệt.
Cốc! Cốc!
Trầm Mạt gõ cửa tiến vào.
“Chuyện gì vậy... “
Trước mặt Trầm Mạt, Trì Tiểu Úc đã càng ngày càng không có hình tượng rồ̀i.
Cô vốn muốn giữ vững cái hình tượng cấp trên lãnh khốc, nhưng mà thật sự là quá khó khăn.
Cơ hồ mỗi thời mỗi khắc cô đều ở chung một chỗ với Trầm Mạt, cô thật sự là lãnh khốc không nổi trọn vẹn nguyên một ngày.
Cho nên cô bỏ qua cái kế hoạch này.
Thật tốt vì Trầm Mạt thật giống như cũng không có cảm giác được có cái gì không đúng.
“Tổng giám đốc có chuyện tìm ngài!”
“Ai~ Thật là nhiều chuyện!”
Trì Tiểu Úc rất không vui, cô muốn an ổn một lát, làm sao lại khó khăn đến như vậy.
Trì Tiểu Úc bình phục tâm tình của mình xong, mới đứng dậy đi đến phòng làm việc của tổng giám đốc.
Bất kể thế nào thì ở đây trước mặt bọn họ cô cũng không thể yếu thế, không thể mất đi phong độ của mình.
Trì Tiểu Úc đi vào thì nhìn thấy Lam Tiểu Băng, ngay lập tức cảm thấy đau đầu.
“Tiểu Úc.” Lam Tiểu Băng nhẹ giọng gọi tên cô.
Trì Tiểu Úc cảm thấy cái trán của mình càng đau hơn, coi như không nghe thấy gì hết, nhìn về phía Thẩm Hải Quyền nói: “Ông tìm tôi có chuyện gì?”
Thẩm Hải Quyền dùng một đôi mắt lạnh nhìn cô, nói: “Ta có hai việc muốn tuyên bố với ngươi.”
“Tôi tạm thời sẽ nghe ông nói một chút.”
Trì Tiểu Úc chính mình ngồi vào một bên ghế sofa, một mặt đối diện với Lam Tiểu Băng, lúc này cô mới phát hiện trong phòng làm việc còn có thêm một người nữa.