Những kẻ muốn hại chết người của anh ta đều đã bị Lâm Tiêu tống vào tù.
Bác sĩ tiến hành cấp cứu cho Phương Nghiên, sau đó nói rằng hiện tại Phương Nghiên đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, lúc này Lâm Tiêu mới thoáng yên tâm phần nào.
Hai ngày sau, Phương Nghiên tỉnh lại.
Hình như có cái gì đó không giống?
Lâm Tiêu nhìn người ngồi trên giường bệnh với vẻ mặt mê mang nhìn xung quanh, không khỏi nhíu mày lại. Bởi vì Phương Nghiên hỏi anh ta là ai.
"Mất trí nhớ rồi sao? Vậy cậu còn nhớ mình là ai không?" Lâm Tiêu hỏi.
Nói xong Lâm Tiêu liền nhấn chuông khẩn cấp, gọi bác sĩ tới.
"Tôi đương nhiên biết mình là ai, anh ngốc à? Anh mới là người mất trí nhớ đấy." Phương Nghiên không chút khách khí mà đáp lại.
Y thậm chí còn nhớ rõ lần này y đến Hải Lam Tinh là để tham dự tiệc đầy tháng con trai thứ hai của Thẩm Thư và Hàn Tử Việt, làm sao có thể quên mình là ai?
Phương Nghiên nhìn về phía Lâm Tiêu với ánh mắt giống như đang nhìn một tên ngốc. Người này có phải là xem quá nhiều phim truyền hình hay mấy cái tiểu thuyết tình yêu gì đó rồi không, thực tế làm gì có tiết mục mất trí nhớ như vậy?
"Anh là ai? Sao tôi lại ở bệnh viện?" Phương Nghiên lại hỏi một lần nữa.
Lâm Tiêu:...
Bác sĩ rất nhanh đã tới.
Theo lý thuyết mà nói, bị dòng điện đánh trúng không tổn thương đến não thì hẳn là sẽ không bị mất trí nhớ, nhưng cũng có khả năng dòng điện áp chế lên hệ thần kinh của Phương Nghiên nên mới khiến y bị mất trí nhớ tạm thời.
Chờ sau khi bác sĩ rời đi, Phương Nghiên trợn mắt há hốc mồm nhìn Lâm Tiêu đang ngồi bên giường bệnh mình: "... Cho nên tôi thật sự bị mất trí nhớ?"
Lâm Tiêu nhún vai: "Thật trăm phần trăm."
"Vậy anh rốt cuộc là ai?"
Tiểu Thư đâu? Con trai nuôi An An đáng yêu của y đâu, vì sao không ở trong phòng bệnh chăm sóc y? Trong lòng Phương Nghiên lúc này tràn đầy mối nghi hoặc.
Sau đó, Phương Nghiên nhìn thấy Beta nam đẹp trai trước mặt chợt nở một nụ cười đặc biệt bi thương: "A Nghiên, thế mà ai cậu cũng đều nhớ rõ, nhưng lại chỉ quên tôi..."
Ngữ khí nghe thật thê lương.
Biểu tình như vậy không khỏi làm Phương Nghiên nghĩ rằng mình đã làm ra chuyện gì đó không thể tha thứ với anh ta. Trong lòng tràn ngập cảm giác tội lỗi.
"Anh, anh đừng khóc..." Phương Nghiên lắp bắp trả lời: "Anh nói cho tôi biết anh là ai thì chẳng phải tôi sẽ biết được sao?"
Nhưng vẻ mặt Lâm Tiêu ngược lại thoạt nhìn còn buồn bã hơn. Điều Phương Nghiên không thể chịu được nhất chính là thấy người khác khóc, đặc biệt là mỹ nhân khóc.
"Ai!" Phương Nghiên thở dài một tiếng, lòng tràn đầy bất đắc dĩ, sau đó định xuống giường an ủi Lâm Tiêu, kết quả lại quên mất trên tay mình còn đang treo một ống truyền dịch.
"A..." Phương Nghiên khẽ kêu một tiếng.
Lâm Tiêu thu hồi biểu cảm "lã chã chực khóc" trên mặt của mình, hơi nhướng mi. Anh ta vốn chỉ muốn trêu chọc Phương Nghiên một chút, không phải làm Phương Nghiên lại thêm tổn thương.
Anh ta cũng không phải lòng lang dạ sói, Phương Nghiên vừa mới cứu mình, anh ta đương nhiên phải đối xử với y tốt hơn nữa.
Hơn nữa, thời điểm Phương Nghiên lấy thân mình chắn đòn cho anh ta, trong nháy mắt đó cõi lòng không khỏi chấn động, dường như có thứ gì đó đã làm cảm xúc của anh ta đối với Phương Nghiên thay đổi.
"Nằm yên, đừng nhúc nhích." Lâm Tiêu đứng dậy ấn Phương Nghiên xuống lại giường.
Phương Nghiên lại lần nữa trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm vào sự biến hóa trên khuôn mặt giống như ảo thuật của Lâm Tiêu.
Rõ ràng vừa mới nãy còn trông như sắp khóc, sao sắc mặt lại thay đổi nhanh như vậy?
"Nói đến cùng cậu bị thương cũng là vì bảo vệ tôi, hiện tại chuyện ưu tiên nhất chính là cậu phải dưỡng thương cho thật tốt." Lâm Tiêu rũ mắt nhìn Phương Nghiên, nghiêm túc nói.
"Tôi vì cứu anh...?" Phương Nghiên lẩm bẩm lặp lại.