Tái Hôn - Tiêu Thử Ngân Nhĩ Thang

Chương 107



Một luồng khô nóng bốc lên từ chỗ sâu thẳm trong thân thể. Phương Nghiên nằm ngủ trên một chiếc giường mềm mại êm ái, cơ thể đang trong nửa mộng nửa tỉnh vô thức di chuyển.

Bỗng có một đôi tay lạnh lẽo chạm vào gò má nóng bỏng của Phương Nghiên. Vì đột nhiên cảm nhận được hơi lạnh từ đôi bàn tay đó, Phương Nghiên mơ màng mở mắt ra.

Bên trong đôi mắt đen láy toàn là mờ mịt. Không tính là xa lạ, nhưng cũng không phải một khuôn mặt quen thuộc cứ như vậy xuất hiện trước mắt Phương Nghiên.

"Anh..." Phương Nghiên sửng sốt, vừa mới mở miệng nói ra một chữ đã ngay lập tức bị Lâm Tiêu cắt ngang, những lời còn lại đều bị nuốt vào trong cổ họng.

Người có đôi mắt phượng lạnh lùng này lại đang dịu dàng ôm lấy mặt y, đôi môi mềm mại ấm áp lấp kín môi y.

Phương Nghiên ngỡ ngàng gần như không có phản ứng, mặc cho chiếc lưỡi mềm mại ấm nóng của Lâm Tiêu cạy mở môi y, đầu lưỡi đảo qua từng ngóc ngách trong hàm răng trao đổi nước bọt, mời gọi y cùng khiêu vũ.

Thật lâu sau, Phương Nghiên mới lấy lại tinh thần, y lập tức kháng cự đẩy Lâm Tiêu ra, nhưng đối phương vẫn cứ đè trên người y, hoàn toàn không chút xi nhê nào.

Cơ thể vốn dĩ đã khô nóng bởi vì vậy mà càng làm Phương Nghiên thêm khó nhịn hơn. Ngay khi Phương Nghiên cảm thấy mình sắp ngạt thở đến nơi, người đang đè trên người y cuối cùng cũng chịu buông ra.

Phương Nghiên thở gấp gáp, cố gắng kìm nén những tiếng rên rỉ gần như bật ra.. Được copy 𝐭ại # 𝖳RÙ𝙈𝖳RUY Ệ𝙉.v𝗇 #

Bên tai truyền đến tiếng cười trầm thấp của Lâm Tiêu: "Chỉ mới như vậy đã không chịu nổi rồi à?"

Chờ y định thần lại lần nữa, phần lớn cúc áo trên người đã bị cởi ra, mà bàn tay của tên đầu sỏ gây tội kia còn đang đặt bên eo y, thậm chí còn vuốt ve vài cái.

Lâm Tiêu cười như không cười nhìn người dưới thân mình.

Bị Lâm Tiêu nhìn chằm chằm như vậy, Phương Nghiên thẹn quá hóa giận lập tức vươn tay dùng sức đẩy một cái, nhân tiện chân cũng giơ lên đá về phía trước, kết quả...

"Rầm!"

"Ai da!"

Là âm thanh một vật nặng rơi xuống đất, cùng với một tiếng kêu đau đớn.

Phương Nghiên tỉnh dậy thì thấy bản thân đang ôm chăn nằm trên thảm, ánh mặt trời ngoài cửa sổ xuyên thấu qua cửa sổ trong suốt chiếu vào người y.

Thật ra cú ngã cũng không đau lắm, bởi vì sàn nhà được trải thảm lông. Y ôm chăn nhìn lên trần nhà, nhớ lại giấc mơ tối hôm qua, trên mặt lúc xanh lúc đỏ.

Xanh là vì trong mộng, y thế nhưng lại bị Lâm Tiêu đè xuống, rõ ràng Lâm Tiêu mới là bà xã của y, chẳng lẽ trong tiềm thức của mình, y cho rằng mình là người phía dưới sao?

Mà một trận đỏ bừng là vì y đã dục cầu bất mãn đến mức mộng xuân luôn rồi?

Lúc này ngủ tiếp cũng không được, dù sao mặt trời cũng đã ló dạng, hơn nữa giấc mơ vừa nãy làm Phương Nghiên không muốn ngủ nữa. Vì thế y dứt khoát rời giường rửa mặt xuống lầu.

Cửa phòng vừa mở ra thì Lâm Tiêu ở ngay bên cạnh cũng mở cửa ra. Hai người vừa đối diện nhau, Phương Nghiên đã lập tức tránh mắt đi chỗ khác, gương mặt hơi ửng hồng, mất tự nhiên mà khụ một tiếng.

Lâm Tiêu đối với phản ứng của y có chút hứng thú, nhưng cũng không nói gì.

"Buổi sáng tốt lành." Nam Beta với đôi mắt phượng cực kỳ xinh đẹp chào hỏi Phương Nghiên.

"Sớm thế, buổi sáng tốt lành." Phương Nghiên lại đưa mắt nhìn về phía Lâm Tiêu, dù sao đang nói chuyện mà lại không nhìn đối phương thì thật là bất lịch sự.

"Tối hôm qua ngủ ngon không?" Lâm Tiêu cùng Phương Nghiên song song đi xuống lầu, quan tâm hỏi một cậu.

"Hả? Tôi ngủ ngon lắm!"

Câu hỏi của Lâm Tiêu làm Phương Nghiên không tự giác mà nhớ tới giấc mơ tối hôm qua của mình, vệt ửng hồng trên mặt vừa mới lui xuống đã lại đỏ ửng, lan rộng, có chút khẩn trương đáp lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.