Không chỉ toàn bộ nước trong bình đổ lên người Lâm Tiêu mà hoa loa kèn cắm trong bình cũng đập lên người Lâm Tiêu, sau đó trượt theo bộ đồ xám của anh ta mà rơi xuống đất, phát ra tiếng kêu vang động.
Bộ đồ bị thấm đẫm nước lạnh, phần còn lại nhỏ giọt xuống sàn nhà tựa như những bông hoa loa kèn đang nằm trơ trọi trên mặt đất kia.
Khí thế vị Beta với gọng kính mỏng viền vàng lập tức lạnh đi, đôi mắt phượng dài hẹp ẩn chứa lửa giận ẩn sau cặp kính nhìn về phía thủ phạm là Phương Nghiên đang ngơ ngác ôm bình hoa.
Cùng lúc đó, Thẩm Thư và Thẩm An cũng đồng thời hét lên...
"A Nghiên?!"
"Ba nuôi, ba đang làm gì vậy?"
"Tôi..." Sau khi Phương Nghiên hất bình hoa tới, cùng với tiếng hét của Thẩm Thư và Thẩm An thì y mới đột nhiên phản ứng lại.
Bổ não không phải là bệnh, nhưng bổ não quá mức có thể gây ra chuyện lớn đấy!
Phương Nghiên vỗ vỗ trán, sau đó da mặt dày được rèn giũa từ nhiều năm điều hành khách sạn lập tức online, y không để ý đến vẻ mặt lạnh lùng của Lâm Tiêu mà lập tức đi tới trước mặt anh ta: "Thật xin lỗi, xin lỗi, là tôi nhận lầm người rồi! Tôi cho rằng anh là tên cặn bã đã vứt bỏ cậu ấy, là tôi bốc đồng, xin lỗi anh!"
Y chỉ có thể nói lời này, bằng không làm sao giải thích được mình tự nhiên lại hất nước vào người lạ vừa mới gặp mặt chứ? Nếu tin đồn này mà lan ra thì y làm sao kinh doanh được nữa đây?
Nói xong, y liền quay đầu bảo một cô gái Beta đang đứng ngốc trong quầy tiếp tân: "Tiểu Giang, mau đi lấy khăn tắm sạch sẽ đến đây!"
"Thật sao?" Đối với lời nói của Phương Nghiên, Lâm Tiêu chỉ bình tĩnh từ đôi môi mỏng phun ra hai chữ, ý đồ hoàn toàn không tin.
Phương Nghiên chỉ có thể lúng túng cười trừ.
Tiểu Giang nhanh chóng mang khăn tắm sạch sẽ đến, Phương Nghiên lập tức cầm lấy lau nước trên người Lâm Tiêu, cười xin lỗi: "Không biết anh có mang theo quần áo để thay không, có thể vào đây tắm rửa rồi thay quần áo. Tôi sẽ lập tức cho người giặt sạch rồi sấy khô quần áo cho anh."
Nhưng trước khi chiếc khăn tắm kịp chạm đến người Lâm Tiêu thì anh ta đã né ra.
"Tôi tự mình làm, đừng đụng vào tôi." Beta lãnh đạm trực tiếp cầm lấy khăn tắm từ trong tay Phương Nghiên.
Ai thích chạm vào anh chứ. Phương Nghiên trợn tròn mắt nhìn người trước mặt.
Cùng lúc đó, robot dọn nhà không biết từ đâu chạy ra lau sạch chỗ nước đọng trên sàn nhà cùng với những bông hoa loa kèn nằm trên mặt đất kia.
Thấy Lâm Tiêu không nổi giận với Phương Nghiên, Thẩm Thư thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi trộm nhìn sang Hàn Tử Việt đang đứng bên cạnh mình, nhưng lại vừa vặn bắt gặp ánh mắt của anh.
Thẩm Thư lập tức rối bời dời mắt đi.
Chín năm trước, khi kết hôn với Hàn Tử Việt cậu đã không dám nhìn anh thì đến tận bây giờ trong thâm tâm cậu vẫn còn rất sợ Hàn Tử Việt. Hơn nữa, khí thế của Alpha này thật sự quá mạnh mẽ, cộng với vẻ uy nghiêm của bề trên quanh năm trong giới thượng lưu thì rất dễ vô tình dọa một Omega nhút nhát đến phát khóc.
Thẩm Thư may mắn đã được thấy được một lần, năm đó cậu đi cùng Hàn Tử Việt đến dự một bữa tiệc, con trai của chủ nhân bữa tiệc là một Omega trạc tuổi cậu.
Không phải Hàn Tử Việt trông có vẻ quá đáng sợ, nếu xét về ngoại hình thì anh thật sự là một Alpha hạng nhất, khí chất quá cường đại.
Thầm Thư cảm thấy hồi đó cậu có thể duy trì một cuộc trò chuyện bình thường với anh đã là điều phi thường.
Hơn nữa, sự tương thích giữa hai người thực sự quá cao.