Tái Hôn - Tiêu Thử Ngân Nhĩ Thang

Chương 40



Hàn Tử Việt ngồi ở bên cạnh Thẩm Thư và Thẩm An, nhìn cha con bọn họ xin lỗi nhau rồi lại tha thứ cho nhau mà không nói gì.

"Chuyện vừa rồi cảm ơn anh." Thẩm Thư ôm Thẩm An trong ngực, quay sang nói cảm ơn với Hàn Tử Việt.

Nếu không phải Hàn Tử Việt đột nhiên tới trường học, nói không chừng bây giờ cậu vẫn còn đang tranh cãi ở đó. 

Không phải Thẩm Thư không tức giận, nhưng nếu muốn cậu giống như đối phương chửi đổng lên như vậy thì cậu không làm được. 

Chỉ là Thẩm An là điểm mấu chốt của Thẩm Thư, cậu nhiều lần nhường nhịn nhưng đối phương lại càng ngày càng quá đáng, thậm chí còn mắng Thẩm An là con hoang.

Đây là điều mà Thẩm Thư không thể chịu đựng được.

"Em không cần phải cảm ơn tôi, đây là việc tôi nên làm." Hàn Tử Việt trả lời, nhìn thấy khóe mắt Thẩm Thư hồng hồng bỗng nhiên trong đầu hiện lên một vài hình ảnh lộn xộn xa xăm làm anh có chút không được tự nhiên.

Anh nhớ lại khoảng thời gian kỳ động dụ.c mà anh đã trải qua với Thẩm Thư bảy năm trước. Omega ngoan ngoãn dưới thân anh, khóe mắt bởi vì dục vọ.ng dâng trào mà nhuộm đẫm nét ửng đỏ, thoạt nhìn tú sắc khả xan.

Hàn Tử Việt lấy ra một chiếc khăn tay sạch sẽ từ túi áo đưa cho Thẩm Thư để che giấu vài phần không được tự nhiên của mình.

Lần này Thẩm Thư không có từ chối ý tốt của Hàn Tử Việt, cầm lấy khăn tay lau nước mắt cho Thẩm An.

Sau khi hai cha con hòa giải, Thẩm An cuối cùng cũng không khóc nữa, hai tay ôm góc áo của Thẩm Thư, đôi mắt đỏ hoe như mắt thỏ tựa vào trong ngực cậu, thoạt nhìn thực đáng thương.

"Anh..." Thẩm Thư do dự một chút, sau vẫn hỏi: "Sao anh lại đúng lúc xuất hiện ở trường học vậy?"

Hàn Tử Việt không lập tức trả lời Thẩm Thư mà duỗi tay xoa xoa đầu Thẩm An: "Nam nhi đại trượng phu khóc nhiều như vậy không tốt đâu, cho dù sau này con có phân hóa thành Alpha, Omega hay là Beta thì đều không được dễ khóc."

Thẩm An chớp mắt nhìn Hàn Tử Việt mà không nói gì, dáng vẻ ngây thơ cái hiểu cái không.

Sau đó Hàn Tử Việt mới trả lời câu hỏi của Thẩm Thư: "Tôi đương nhiên có cách của riêng mình."

Đúng là bởi vì Hàn Tử Việt nhận được tin tức Thẩm An đánh nhau với bạn học ở trường nên mới vội vã đi tới trường Thẩm An đang học.

Cái gọi là đầu tư vào trường học kia chỉ là lấy cớ mà thôi, nếu không thì làm sao nhà trường lại cho bọn họ vào dễ dàng như vậy.

Nếu như không có sự việc hôm nay của Thẩm An, có lẽ Hàn Tử Việt tặng vài tòa nhà dạy học mới cho trường tiểu học Tử Diên cũng không có gì to tát lắm, chỉ là khi nghe thấy Thẩm An và Thẩm Thư lại bị người khác sỉ nhục như vậy làm anh rất tức giận. 

Trong văn phòng chỉ có Thẩm An và chủ nhiệm lớp, trường học thế mà lại không cho người đến hòa giải mâu thuẫn, e rằng là vì có quan hệ với gia đình của cậu bé kia nên mới dung túng bọn họ bắt nạt Thẩm Thư và Thẩm An như vậy.

Cho nên điều này đã làm Hàn Tử Việt thật sự rất tức giận.

Tuy nhiên, đối phó với loại người này cũng không đáng để Hàn Tử Việt nổi giận mà mắng người, mặc dù tính cách của anh cũng rất khó để phản biện đúng sai với đối phương.

Thay vì đấu võ mồm với loại người này thì không bằng trực tiếp làm bằng hành động cho nhanh. 

Hàn Tử Việt thuộc phái hành động, anh cảm thấy có nói nhiều bao nhiêu cũng không bằng hành động thực tế.

"Cảm ơn." Thẩm Thư lại cảm ơn Hàn Tử Việt.

"An An, con cũng cảm ơn..." Thẩm Thư đang nói bỗng nhiên im bặt.

Bây giờ cậu không biết nên để Thẩm An gọi Hàn Tử Việt là "chú" hay là "ba ba" nữa.

Vừa nãy ở trong văn phòng của trường tiểu học Thẩm An đã mở miệng gọi Hàn Tử Việt là "ba ba", cho nên bây giờ nếu để Thẩm An gọi Hàn Tử Việt là "chú" thì Thẩm Thư có chút nói không nên lời.

- ----------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.