Thẩm Thư cũng ngừng ăn nhìn Hàn Tử Việt ôm Thẩm An lại đây, sau đó đặt An An xuống chiếc ghế bên cạnh cậu. "Cảm ơn chú Hàn ạ." Thẩm An ngoan ngoãn cảm ơn, sau khi đã ngồi vững trên ghế hai cẳng chân liền đung đưa lắc qua lắc lại: "Ba ba, An An cũng muốn ăn." Ngữ khí giống như làm nũng vậy. "An An..." Thẩm Thư nuốt nước miếng quá nhanh, thức ăn trong miệng còn chưa nhai xong nên bị mắc nghẹn: "Con vẫn nên gọi là..." "Khụ khụ khụ..." Chưa kịp nói hết câu, Thẩm Thư đã kịch liệt ho khan một trận, khuôn mặt trắng nõn bị nghẹn đến đỏ bừng. Thẩm An lập tức nhảy xuống ghế, chạy tới vỗ vỗ lưng cho Thẩm Thư thuận khí, dáng vẻ trông như một ông cụ non: "Ba ba không phải đã dạy An An là khi ăn cơm không được nói chuyện sao, sao chính ba cũng quên vậy chứ?" Một cái ly sạch sẽ đựng nước lọc được Hàn Tử Việt đưa tới trước mặt Thẩm Thư. Thẩm Thư nhanh chóng cầm lấy uống một ngụm rồi nói: "Cảm ơn anh." "An An nên gọi chú là cha, không phải gọi là chú." Hàn Tử Việt vừa nhẹ giọng nói vừa xoa xoa đầu Thẩm An, bổ sung cho câu nói vừa rồi còn chưa nói xong của Thẩm Thư. "Ba ba...?" Thẩm An nghe xong liền sững sờ, vẻ mặt mờ mịt nhìn về phía Thẩm Thư. Thẩm Thư gật đầu với Thẩm An: "Ngoan, vừa nãy ở trường học không phải con cũng đã gọi rất lớn tiếng sao, bây giờ sợ rồi nên không dám gọi nữa à?" Giống như cậu đang nói đùa trêu Thẩm An vậy. "Ba ba!" Thẩm An giậm giậm bàn chân nho nhỏ tr.ần trụi của mình xuống đất, trong lòng có chút sốt ruột sợ rằng Thẩm Thư còn đang giận mình. "Ngồi ngoan nào, chân trần mà cứ chạy lung tung khắp nơi, cẩn thận bị cảm lạnh đấy, ba ba không nói đùa với con đâu." Vẻ mặt Thẩm Thư trở nên nghiêm túc: "Ngày mốt chúng ta sẽ cùng ba ba... ừm cùng với daddy của con quay trở lại Hàn gia ở Hải Lam Tinh." Vốn dĩ Thẩm Thư định nói là "ba ba" nhưng mà Thẩm An đã gọi cậu là ba ba rồi, nếu cứ gọi như thế thì sẽ không thể phân biệt rõ là đang gọi ai nên cậu đã sửa lại thành "daddy". "Đến Hải Lam Tinh ạ?" Vẻ mặt Thẩm An càng thêm mờ mịt, tựa hồ vẫn không hiểu lắm: "Vậy ba nuôi cũng đi sao ạ? Chúng ta đi theo chú Hàn... theo daddy đến Hải Lam Tinh làm gì vậy ạ?" Thẩm An cũng nhanh chóng sửa miệng. Nhờ câu nói này của Thẩm An, Thẩm Thư mới nhớ ra cậu đã quên nói chuyện này cho Phương Nghiên mất rồi, thế là cậu lập tức buông đũa xuống chạy ra ban công gọi điện cho Phương Nghiên. "An An muốn ăn cái gì?" Hàn Tử Việt bế Thẩm An vẫn đang đứng chân trần trên mặt đất về lại trên ghế: "Daddy sẽ bảo nhân viên đưa lên cho con." Tuy nhiên, Thẩm An lại kéo kéo góc áo Hàn Tử Việt, vẻ mặt tuy vẫn còn có chút mờ mịt, thanh âm cũng nhỏ nhẹ nhưng thoạt nhìn đã hiểu ra ý của Thẩm Thư trong câu nói vừa nãy: "... Daddy?" Hàn Tử Việt nhẹ nhàng đáp lại một tiếng. Sau đó Thẩm An giống như là gọi nghiện rồi vậy, không ngừng mở miệng kêu hai chữ "daddy", thậm chí còn cười khúc khích chôn đầu vào trong ngực Hàn Tử Việt. Trái tim Hàn Tử Việt mềm nhũn, vỗ vỗ nhẹ vào lưng Thẩm An trấn an. "Daddy ở đây." Đến giờ phút này, Hàn Tử Việt mới phát hiện thì ra mình cũng có một mặt như vậy. Khi Thẩm An ôm lấy anh rồi dùng thanh âm mềm mại đó gọi mình là "daddy" khiến lòng anh dịu lại, làm anh hận không thể đem tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời cho thằng bé. Đây là máu mủ, là liên kết giữa cha con. -----------------------