"Bên phía cha mẹ em không cần phải lo lắng, anh sẽ nói rõ với họ." Hàn Tử Việt như là đoán được Thẩm Thư sẽ hỏi cái gì nên trực tiếp giải thích.
Mặc dù Hàn Tử Việt không hiểu gì nhiều về Thẩm Thư, nhưng trong suốt hai năm chung sống anh cũng nhìn ra được Thẩm Thư không am hiểu cách giao tiếp với người khác, đặc biệt là như trường hợp với mẹ của anh vậy, tự nhiên trong đó cũng có phần anh nên Hàn Tử Việt đã chủ động giải vây cho Thẩm Thư. Mặc dù những gì mẹ Hàn vừa nói cũng không có gì không ổn cả.
"Được." Thẩm Thư bị động đi theo Hàn Tử Việt lên lầu, trở về căn phòng mà hai người từng ở trước kia.
Căn phòng mà hai người họ ở trong nhà tổ của Hàn gia chính là căn phòng Hàn Tử Việt đã sống khi còn nhỏ. Tuy rằng đã bảy năm không đặt chân vào nơi này nhưng khi Thẩm Thư vừa bước vào, nhìn những thứ vừa quen thuộc vừa xa lạ này thì ký ức trước kia tự động dần dần bắt đầu sống lại.
Trong hai năm kết hôn, mỗi lần Thẩm Thư theo Hàn Tử Việt trở về nhà tổ Hàn gia đều ngủ cùng anh trong căn phòng này. Ở nhà riêng của Hàn Tử Việt thì hai người ngủ riêng, nhưng khi về đến nhà tổ thì không thể làm như vậy được.
Giường trong phòng của Hàn Tử Việt cũng rất lớn, trước kia mỗi lần tới nhà tổ bọn họ đều mỗi người ôm mỗi cái chăn chiếm cứ hai bên giường ngủ, ai cũng không làm phiền ai.
Vừa rồi nghe mẹ Hàn nói xong, vốn dĩ Thẩm Thư muốn đề nghị ngủ riêng với Hàn Tử Việt, trước mắt hai người bọn họ còn chưa tái hôn nên đề nghị ngủ riêng cũng không có gì là quá đáng. Mặc dù bọn họ cũng đã có một đứa con là An An rồi nhưng cậu cũng không chắc Hàn Tử Việt sẽ không làm gì mình.
Nhưng khi nghĩ lại, lúc bọn họ đi từ ngoài cổng vào đến nhà đều không thấy một bóng người hầu nào, chắc là mẹ Hàn đã cho bọn họ đi nghỉ ngơi cho nên Thẩm Thư cũng ngại làm phiền người khác lại đi quét dọn một căn phòng khác.
Cũng không phải Thẩm Thư không làm được mấy chuyện này, nhưng mẹ Hàn khẳng định sẽ không cho cậu tự mình làm, thế nên Thẩm Thư cũng đành từ bỏ ý định ngủ riêng với Hàn Tử Việt.
......
So với ký ức mơ hồ của Thẩm Thư về bảy năm trước, đồ đạc hiện tại trong phòng của Hàn Tử Việt cũng không khác gì lắm, ngoại trừ tấm rèm trắng lúc trước đã đổi thành màu lam nhạt cùng với một ít họa tiết mây nhẹ, màu sắc thoạt nhìn làm người ta cảm thấy rất thoải mái.
Hàn Tử Việt mở tủ quần áo ra, Thẩm Thư có thể nhìn thấy bên trong có rất nhiều bộ đồ ngủ hiển nhiên không phải phong cách của Hàn Tử Việt được treo ngay ngắn trên giá tủ cùng với đồ ngủ của anh.
Ngoài mặt ngoại hình Thẩm Thư đã tưởng thành hơn rất nhiều so với bảy năm trước, nhưng hình thể và chiều cao đều không thay đổi gì nhiều.
"Trước khi trở về anh đã nhờ mẹ phân phó quản gia chuẩn bị đồ ngủ, lát nữa em có thể chọn một bộ em thích rồi mặc vào. Quần áo mặc ban ngày cũng để ở trong phòng áo, ngày mai em có thể tùy chọn theo kiểu em thích." Hàn Tử Việt nói xong lại mở tủ quần áo bên kia ra: "Áo choàng tắm thì ở đây, em đi tắm rửa trước đi, sau đó nghỉ ngơi cho thật tốt, tránh bị lệch múi giờ."
Dứt lời, Hàn Tử Việt dường như chuẩn bị rời đi mà bước về phía cửa.