Tái Hôn - Tiêu Thử Ngân Nhĩ Thang

Chương 69



Đáp ứng yêu cầu của bố Hàn và mẹ Hàn nên Hàn Tử Việt sẽ đưa Thẩm Thư cùng với Thẩm An ở lại nhà chính của Hàn gia một thời gian.

Theo lời của mẹ Hàn chính là: Hàn thị mấy ngày không có con cũng sẽ không phá sản, cho nên con cứ ở nhà bồi hai cha con An An và Thẩm Thư mấy ngày, để mấy đứa em của con làm việc. Mà nguyên nhân chính thì lại là do mẹ Hàn rất thích cậu cháu trai Thẩm An này nên không nỡ để Hàn Tử Việt đưa nhóc dọn đến nhà riêng.

Có điều chờ đến khi nào Thẩm Thư và Thẩm An chọn trường và làm thủ tục đăng ký nhập học xong xuôi, Hàn Tử Việt vẫn sẽ đưa hai cha con bọn họ dọn ra khỏi nhà tổ Hàn gia để tiện cho việc đi học. Vẫn là câu nói kia, nhà tổ của Hàn gia tuy rất tốt nhưng chỉ thích hợp để dưỡng lão, lại quá xa khu trung tâm thành phố. 

Vào buổi chiều, khi Hàn Tử Việt ra khỏi phòng làm việc thì trông thấy Thẩm Thư và Thẩm An đang ở trong nhà kính trồng hoa ở sân sau.

Giữa một cánh đồng hoa, Omega ôm Thẩm An ngồi tựa lưng vào ghế mây, yên lặng chìm vào giấc ngủ. Thẩm An cũng đã ngủ rồi, cơ thể nhỏ nhắn nép trong lòng ngực Thẩm Thư, gương mặt non nớt còn mang theo nét tinh nghịch bởi vì ngủ say mà thoáng ửng đỏ.  

Khi Hàn Tử Việt đi vào nhà kính trồng hoa đã nhìn thấy một cảnh tượng ấm áp như vậy, ấm áp đến mức anh gần như không nỡ đánh thức hai cha con họ.

Thật ra Thẩm Thư cũng ngủ không sâu lắm, nên khi Hàn Tử Việt đến gần thì cậu đã tỉnh dậy.

"Anh làm đánh thức em sao?" Alpha hạ giọng hỏi.

Thẩm Thư lắc đầu, cũng giảm âm lượng xuống để tránh đánh thức Thẩm An đang ngủ say: "Không có, thật ra em chỉ nửa ngủ nửa tỉnh mà thôi." 

Mặc dù đã ngủ rồi, nhưng vẫn có thể cảm nhận được có người tới gần.

Mẹ Hàn thích hoa tường vi, cho nên sau khi gả đến Hàn gia hầu hết hoa tường vi trong nhà kính đều là do một tay cha Hàn trồng cho bà. Mà mẹ Hàn không thích cắt tỉa hoa quá cẩn thận nên những bông hoa tường vi trong nhà kính tự mọc rồi tự héo tàn, không ai quản lý gì cả. Hoa tường vi màu hồng nhạt và màu trắng sinh trưởng dọc theo dây leo, phủ kín toàn bộ giàn hoa. 

Thẩm Thư ôm Thẩm An ngồi dưới giàn hoa tường vi, dịu ngoan ngẩng đầu lên nhìn Hàn Tử Việt, mà Hàn Tử Việt cũng nhìn xuống Thẩm Thư với vẻ mặt thực dịu dàng.

Ánh mặt trời buổi chiều ấm áp xuyên qua lớp kính trong suốt của nhà kính trồng hoa chiếu vào khung cảnh một nhà ba người vô cùng hài hòa.

"Em trở về phòng ngủ với An An đi." Hàn Tử Việt nói xong, khom lưng bế Thẩm An từ trong lòng ngực Thẩm Thư.

Hàn Tử Việt ôm Thẩm An đang ngủ say trong tay, Thẩm Thư thì đi bên cạnh anh, hai người cùng sóng vai rời khỏi nhà kính. 

......

Để giới thiệu Thẩm Thư và Thẩm An cho bạn tốt của mình, Hàn Tử Việt đã đặc biệt mời gia đình Minh Huy và một người bạn khác vẫn còn độc thân đến ăn tối tại Trúc Vân Cư, tất nhiên cả Lâm Tiêu cũng được mời. 

Trúc Vận Cư cũng là một sản nghiệp thuộc sở hữu của Hàn gia, là một nhà hàng cao cấp với phong cách hoài cổ nổi tiếng ở thủ đô. Vì là tiệc riêng tư tụ tập bạn bè nên cũng không cần quá chú trọng đến việc ăn mặc. 

Chạng vạng tối hôm đó, Hàn Tử Việt gọi tài xế riêng lái xe đưa anh cùng với Thẩm Thư và Thẩm An đến cổng Trúc Vận Cư. Tình cờ gặp được Lâm Tiêu đang quay đầu tại một ngã rẽ gần đó. 

Trúc Vận Cư không có bãi đỗ xe, cho nên muốn đậu xe thì phải đến bãi đỗ xe của một khách sạn gần đó. Trong xã hội ngày nay thì lái xe đã không còn cần đến chìa khóa, chỉ cần nhập vân tay vào rồi ghi âm giọng nói liền có thể khởi động.

"Con chào chú Lâm, buổi tối vui vẻ ạ!" Thẩm An được Thẩm Thư dắt ở trong tay, nở một nụ cười thật tươi chào hỏi cùng với Lâm Tiêu.

"Buổi tối vui vẻ, An An." Lâm Tiêu mặc một bộ thường phục tiến lại gần.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Thư nhìn thấy Lâm Tiêu mặc thường phục, vị Beta nam này trông vẫn phong trần như thường, khi tháo chiếc kính gọng vàng mỏng thường đeo hàng ngày ra thì để lộ một đôi mắt phượng tuyệt đẹp.

"Chào buổi tối, Thẩm tiên sinh." Sau khi Lâm Tiêu đến gần cũng chào hỏi Thẩm Thư một câu.

Thẩm Thư gật đầu mỉm cười xem như đáp lại.

"Đã tới rồi thì cùng nhau vào đi, cả gia đình Minh Huy và Tả Hiên đã đến từ sớm rồi." Hàn Tử Việt nói.

"Anh là chủ tiệc mà còn tới muộn như vậy, lát nữa khẳng định Tả Hiên sẽ nháo nhào cả lên cho xem." Lâm Tiêu dẫn đầu đi vào trong Trúc Vận Cư.

Trong giờ làm việc, Hàn Tử Việt là sếp của anh ta nên đương nhiên Lâm Tiêu sẽ không như thế này, nhưng bây giờ là buổi tụ tập riêng tư của bạn bè nên cũng không cần phải để ý gì nhiều.

"Cậu ta khi nào thì không phải như vậy? Bộ dáng cứ tựa như sợ thế giới không loạn vậy." Hàn Tử Việt đáp lại.

"Cũng đúng." Lâm Tiêu nhún vai.

Trúc Vận Cư chỉ có hai tầng nên căn bản không cần có thang máy. Không chỉ bên ngoài mà cả nội thất bên trong cũng được thiết kế theo phong cách retro.

Đây không phải là lần đầu tiên Thẩm Thư tới đây, nhưng là lần đầu tiên cậu nhìn kỹ nơi này như vậy. Thẩm An so với cậu còn hứng thú hơn, đôi mắt to tròn nhìn khắp xung quanh, thoạt nhìn có vẻ rất hứng thú với cách trang trí ở đây.

Sau khi nhóm bốn người bước vào đại sảnh, quản lý đứng ở bên ngoài vừa lúc nhìn thấy Hàn Tử Việt liền định tiến lên tiếp đón nhưng lại bị Hàn Tử Việt ngăn lại. Sau đó vị Beta nữ ăn mặc chỉnh tề thoáng há hốc mồm ngơ ngác nhìn Thẩm An được Thẩm Thư và Hàn Tử Việt cùng nắm tay đi vào.

Tình huống này là thế nào đây? Con trai của chủ tịch? Không phải chủ tịch đã ly hôn rồi sao? Người đàn ông cùng ngài ấy nắm tay con trai lại là ai?

Người quản lý quay cuồng trong đống suy nghĩ. Nhưng những suy nghĩ như vậy cũng chỉ tồn tại vài giây trong đầu mà thôi, ngay sau đó nữ Beta đã nhanh chóng khôi phục bộ dáng khôn khéo của mình. 

Chuyện của ông chủ lớn, đám nhân viên làm công như bọn họ chỉ có thể mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, coi như không thấy gì mà thôi. Cô có thể ngồi vào vị trí này cũng là dựa vào chút bản lĩnh này của mình.

......

Hàn Tử Việt dẫn Thẩm Thư và Thẩm An đi vào một phòng riêng trên tầng hai của Trúc Vận Cư. Căn phòng trong cùng trên tầng hai là phòng đặc biệt chỉ dành cho bọn họ để tụ tập. 

Lâm Tiêu đi tới trước mở cửa ra. Cùng lúc đó tiếng cười của trẻ con trong phòng phát ra. 

Ngay sau đó, một giọng nói có phần nhút nhát lên tiếng: "Cháu chào chú Lâm buổi tối ạ."

"Buổi tối tốt lành, Dao Dao." Lâm Tiêu cố hết sức nhẹ giọng để không làm cô công chúa nhỏ ba tuổi của nhà họ Minh sợ hãi.

Minh Dao mặc một chiếc váy công chúa màu hồng nhạt ngồi trong người anh trai Minh Tiêu, đang bị Tả Hiên chọc cười "khúc khích" nhưng khi vừa nhìn thấy Lâm Tiêu mở cửa ra đã lập tức dừng lại, sau đó lễ phép chào hỏi Lâm Tiêu.

Lâm Tiêu không khỏi bất lực, bước vào phòng. Anh ta đáng sợ hơn Hàn Tử Việt sao? Tiểu công chúa này còn không sợ Hàn Tử Việt nhưng sao lại sợ anh ta chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.