Khi Lâm Tiêu đi tới nơi mới phát hiện Thẩm An đang call video với ba nuôi Phương Nghiên của nhóc.
Chàng trai Beta đang hớn hở nói gì đó với Thẩm An, kết quả vừa nhìn thấy Lâm Tiêu từ đằng sau Thẩm An đi tới sắc mặt đã ngay lập tức thay đổi, thiếu chút nữa trợn tròn mắt. Hắn thật sự không có chút hảo cảm gì đối với vị trợ lý đặc biệt này của Hàn Tử Việt.
Có đôi khi chính là như vậy, chỉ cần một câu nói sai ngữ khí rất có khả năng sẽ bắt đầu chán ghét một người. Khi ấn tượng ban đầu không tốt thì giao thiệp sau này cũng sẽ mang theo định kiến với đối phương.
Phương Nghiên nghĩ như vậy và Lâm Tiêu cũng vậy. Phương Nghiên không có ấn tượng gì tốt về Lâm Tiêu, Lâm Tiêu đối với chàng trai Beta ngay lần gặp mặt đầu tiên đã tạt nước lên người anh ta cũng không có hảo cảm gì. Cho nên lần này vừa trông thấy nhau thông qua màn hình của Thẩm An, đơn giản ngay cả cho nhau một cái mặt mũi hai người cũng không thèm làm.
Lâm Tiêu mang đến một tin tức cho Hàn Tử Việt. Nam nhân đeo kính gọng vàng, mặc một bộ âu phục đen, đưa một tấm thiệp mời màu đỏ viền vàng cho Hàn Tử Việt đang ngồi trên băng ghế đá trong đình.
"Bạch thị gửi thiệp mời đến công ty, đại khái chắc là cho rằng anh đang ở trong công ty, mời anh tham dự tiệc tối bảy ngày sau do Bạch phu nhân tổ chức ở Phong Hưng Hải."
Bạch gia cũng là một đại gia tộc tồn tại đã lâu trong giới thương nghiệp, cùng Hàn gia cạnh tranh nhiều năm đồng thời cũng cùng bọn họ hợp tác nhiều lần.
Hàn Tử Việt duỗi tay cầm lấy thiệp mời, sau đó mở ra nhìn thoáng qua một cái, đại khái bên trong mời anh đại diện cho Hàn thị đến tham gia tiệc đính hôn của người thừa kế tiếp theo của Bạch thị.
Alpha tùy ý để thiệp mời xuống mặt bàn, thái độ hờ hững.
Thấy Lâm Tiêu có chuyện cần nói với Hàn Tử Việt, Thẩm Thư liền dẫn Thẩm An cố ý tránh đi, đến vườn hoa ngắm hoa.
"Ba nuôi ơi, khi nào ba nuôi mới tới Hải Lam Tinh thăm An An?" Thẩm An đi theo bên cạnh Thẩm Thư, một tay vừa cầm thiết bị liên lạc vừa hỏi.
"Ừm..." Phương Nghiên nghĩ nghĩ rồi trả lời: "Chờ khi nào ba nuôi rảnh rỗi, thu xếp công việc của khách sạn Thanh Diệp xong xuôi sẽ đến thăm con và ba ba. Hiện tại đang là mùa cao điểm du lịch, thời cơ tốt như vậy, ba nuôi phải kiếm lời một chút mới có lộ phí tới thăm con nha!"
"Rõ ràng ba nuôi đã tiết kiệm được nhiều tiền lắm rồi mà, lại còn keo kiệt như vậy!" Thẩm An mím môi nhìn Phương Nghiên.
"Tiểu tử thúi, đó là tiền ba nuôi của con tiết kiệm để cưới mẹ nuôi cho con, còn dành cho em trai chưa ra đời của con nữa!" Phương Nghiên giả vờ tức giận nói.
"Chờ khi nào ba nuôi có bạn gái hoặc là bạn trai đi rồi nói đến em trai!" Thẩm An không chịu buông tha, môi nhỏ khẽ chu ra, đôi mắt to tròn long lanh ánh nước nhìn vào Phương Nghiên: "Con nhớ ba nuôi nhiều lắm!"
"...... Thẩm Thư, cậu mau quản con trai của cậu đi, khóc cái gì mà khóc chứ?" Phương Nghiên ở đầu dây bên kia nhìn thấy Thẩm An vừa rớt một giọt nước mắt đã lập tức lo lắng, vội vàng hét lên với Thẩm Thư đang đứng đằng sau Thẩm An: "Cũng không phải là tôi không muốn đến thăm nó!"
"Tôi cũng rất nhớ cậu, A Nghiên." Thẩm Thư lại cười đáp.
Từ khi Thẩm An tròn một tuổi, ba người bọn họ đã sống cùng nhau, cậu nói cậu và Phương Nghiên là bạn tốt nhưng trên thực tế thì bọn họ đã là người nhà rồi.
"......" Ở đầu dây bên kia, Phương Nghiên hoàn toàn mất bình tĩnh, cuối cùng cũng đành thỏa hiệp: "Thật là bó tay với hai cha con các người mà, định làm tôi mềm lòng đúng không? Đợi qua hai tháng cao điểm du lịch này đi, xong xuôi tôi sẽ lập tức đến thăm hai người, như vậy được rồi chứ?"
Nghe vậy, Thẩm An lập tức thay một gương mặt tươi cười sáng lạn: "Vậy con và ba ba chấp nhận, ba nuôi cũng không được nuốt lời đâu đấy! Con biết ngay mà, ba nuôi chính là mạnh miệng mềm lòng!"
"Cho dù con có khen ta cũng vô dụng." Ngoài miệng là nói như vậy, nhưng biểu tình của Phương Nghiên thì lại không hề giống thế.
Thẩm Thư đứng sau lưng Thẩm An, nghe thấy vậy liền thầm cười.
Phương Nghiên chính là điển hình của dạng mạnh miệng mềm lòng, tính tình nóng nảy hay tức giận nhưng đến rồi đi cũng nhanh, sau khi chân chính quen biết sẽ phát hiện người này thực sự là người rất dễ mềm lòng, ăn mềm không ăn cứng.
Nhưng ít nhiều cũng nhờ tính cách "đanh đá" của hắn mà Phương Nghiên mới có thể mạnh mẽ giữ vững khách sạn và những tài sản khác của cha mẹ để lại cho hắn giữa đám họ hàng xấu xa luôn rình rập kia.
......
Cuối cùng, Thẩm Thư vì Thẩm An nên lựa chọn học cùng một trường với nhóc. Chỉ là Thẩm Thư học đại học còn Thẩm An thì học lớp một của trường tiểu học trực thuộc trường đại học này. Hai cơ sở chỉ cách nhau một con đường, bên phía đối diện là trường tiểu học và trung học cơ sở, còn bên này là trường đại học. Tổng toàn bộ diện tích khuôn viên rất rộng lớn, tất nhiên số tiền bỏ ra cũng nhiều đến đáng sợ.
Ngôi trường này cũng là một tổ chức giáo dục nổi tiếng trên Hải Lam Tinh. Với trình độ hiện tại của Thẩm Thư thì có khả năng cậu sẽ không thể vượt qua kỳ thi đầu vào. Bất quá mỗi năm Hàn gia đều đầu tư rất nhiều tiền vào trường học này, Hàn Tử Việt cũng không yêu cầu Thẩm Thư phải đạt được bằng cấp gì, chỉ là Omega muốn đi học, yêu cầu nhỏ như vậy Hàn Tử Việt tất nhiên sẽ không do dự mà thỏa mãn cậu.
Mặt khác, Hàn Tử Việt cũng không muốn Thẩm Thư học một ngôi trường quá tệ - tất nhiên cái "tệ" này là nằm trong mắt Hàn Tử Việt, vì vậy khi chọn được ngôi trường này Hàn Tử Việt cũng khá hài lòng, sau đó lập tức cho người đến trường học câu thông.
Kỳ thật Thẩm Thư cũng không nghĩ gì nhiều, có bằng tốt nghiệp hay không cũng không quan trọng, là học sinh chính quy hay không cũng không sao, cậu chỉ là muốn học tập mà thôi, cho dù là học dự thính cũng được. Ban đầu khi chọn ngôi trường này Thẩm Thư cũng hơi thấp thỏm, dù sao ngôi trường này không chỉ là cơ sở giáo dục nổi tiếng ở Hải Lam Tinh mà còn nổi tiếng trong toàn bộ liên minh nữa.
Nói chính xác hơn thì những ngôi trường mà Hàn Tử Việt chọn cho cậu và Thẩm An đều là những trường được xếp hạng cao trong liên minh, và ngôi trường mà cậu chọn theo học này cũng là trường đại học mà Hàn Tử Việt đã theo học năm đó. Trong trường có một tầng treo đầy ảnh của những sinh viên tốt nghiệp xuất sắc kể từ khi thành lập trường, Hàn Tử Việt hiển nhiên cũng nằm trong số đó.
Mà hầu như năm năm một lần, mỗi khi trường tổ chức lễ kỷ niệm thành lập trường thì Hàn Tử Việt đều sẽ quay trở lại trường cũ để tham dự theo lời mời, còn tận lực dành chút thời gian rảnh rỗi của mình để chia sẻ với những đàn em cấp dưới... thường hay gọi là chia sẻ kinh nghiệm sống và truyền cảm hứng.
Mặc dù thành tựu hiện giờ của Hàn Tử Việt chỉ là đứng "trên vai người khổng lồ", tức là cơ nghiệp gia đình do các bậc trưởng bối để lại, nhưng tục ngữ có câu: "Giành thiên hạ thì dễ, thủ quốc mới khó".
Nhưng Hàn Tử Việt không chỉ bảo vệ rất tốt "giang sơn" này, mà còn có xu hướng ngày càng tốt hơn nữa.
- -----------
- 心灵鸡汤 /xīnlíng jītāng/: là cụm từ được dùng để chỉ những "câu chuyện truyền cảm hứng hay động lực cho mọi người" hay "những câu chuyện giúp xoa dịu/ an ủi cho tâm hồn",...
- "打江山容易,守江山难": cụm này tui tra nhiều lắm rồi nhưng vẫn không edit sao cho nó thật hay được. Mọi người ai biết thì chỉ giúp tui với nhé!