Tái Hôn - Tiêu Thử Ngân Nhĩ Thang

Chương 80



Động tác của hai cha con vô cùng cẩn thận, cũng không làm đánh thức Thẩm Thư đang ngủ. Hàn Tử Việt mặc quần áo đã chuẩn bị từ sáng sớm cho Thẩm An, sau đó ôm Thẩm An lên mở cửa phòng ra đi xuống lầu.

"An An có đói bụng không?" Hàn Tử Việt ôm Thẩm An đi xuống cầu thang.

"Đói ạ." Thẩm An vòng tay ôm lấy cổ Hàn Tử Việt, cả người tựa vào trong ngực daddy mềm mại đáp lại, âm thanh yếu ớt. Nói xong còn đánh ngáp một cái.

"Vậy daddy dẫn con xuống lầu ăn chút gì đó, ăn xong lại để cho chú bác sĩ lúc nãy khám cho con nhé?" Hàn Tử Việt hỏi.

"Vâng ạ." Thẩm An trả lời.

Cháo kê nhạt được chuẩn bị trong bếp vẫn luôn nóng hổi, chỉ chờ Thẩm An tỉnh lại là có thể ăn được.

"Đêm qua lúc ngủ con làm cái gì, sao lại đột nhiên phát sốt?" Hàn Tử Việt lại hỏi.

Thẩm An ngơ ngác lắc đầu: "An An không có làm gì hết, con rất ngoan ngoãn đi ngủ mà... A!"

Thẩm An bỗng nhiên kêu một tiếng, làm Hàn Tử Việt đi bên cạnh thoáng giật mình.

"Sao vậy?!" Alpha vội vàng hỏi.

"Hôm nay An An còn có tiết học ạ, nhưng bây giờ đã là buổi chiều mất rồi..." Trong giọng nói còn mang theo tiếng nức nở.

"Không sao đâu, daddy đã xin phép giáo viên của An An rồi, nói là An An bị ốm không đi học được, cô giáo bảo con ở nhà nghỉ ngơi cho thật tốt, khi nào hết bệnh rồi lại đi học." Hàn Tử Việt còn tưởng Thẩm An lại xảy ra chuyện gì, nhưng hóa ra là lại vì việc này.

"Nhưng mà..." Thẩm An lại mím môi: "Bài tập của An An sẽ bị trễ mất..."

"Bài tập bị trễ, daddy sẽ đích thân bổ túc lại cho con có được không?" Hàn Tử Việt cười hỏi nhóc.

Thẩm An ôm cổ Hàn Tử Việt suy nghĩ cả nửa ngày mới miễn cưỡng đồng ý: "Vậy được ạ... Daddy đã nói sẽ tự mình dạy bổ túc bài tập cho An An đấy, daddy không được lừa An An nha."

"Có lúc nào daddy lừa con không?"

Trong khi nói chuyện, cả hai bố con cũng đã đi tới phòng ăn lầu một. Thấy vậy, người giúp việc đứng canh cửa bếp từ sáng sớm liền nhanh chân chạy vào phòng bếp bưng bát cháo còn nóng hổi ra cho Thẩm An. 

Thẩm An vừa tỉnh dậy lại còn bị ốm nên căn bản không ăn được nhiều. Một bát cháo nhưng chỉ mới ăn được nửa bát đã không muốn ăn nữa, Hàn Tử Việt kiên nhẫn dỗ dành nhưng nói gì nhóc cũng không chịu ăn thêm.

Không còn cách nào khác, Hàn Tử Việt đành phải cho người giúp việc thu dọn bát đi.

"An An?!" Chợt có tiếng bước chân lộn xộn cùng giọng nói hoảng loạn của Thẩm Thư từ bên ngoài phòng ăn truyền đến. 

"Ba ba!" Thẩm An lập tức đáp lại.

Thẩm Thư hai mắt đỏ hoe gấp gáp từ bên ngoài chạy vào, ôm chặt Thẩm An vào trong lòng.

"Sao con tỉnh dậy lại không gọi ba ba?!"

Có trời mới biết Thẩm Thư vừa tỉnh lại không thấy Thẩm An ở trên giường đã làm cậu hoang mang lo sợ đến mức nào, còn tưởng là Thẩm An đã mất rồi.

Cậu thật sự rất sợ hãi, nỗi sợ năm đó Thẩm An suýt chút nữa đã không còn luôn bao phủ trái tim cậu suốt mấy năm nay. Năm ấy Thẩm An đổ bệnh, Thẩm Thư vô số lần mơ thấy bác sĩ tới nói với cậu Thẩm An đã mất rồi.

"Bởi vì anh thấy em đang ngủ nên không nỡ đánh thức em." Hàn Tử Việt tiến tới ôm Thẩm Thư vào trong ngực, tay đặt trên lưng Omega, trấn an tinh thần đang hoảng loạn của Thẩm Thư.

Anh không biết tại sao khi tỉnh dậy không thấy Thẩm An đâu, Thẩm Thư lại hoảng loạn đến như vậy.

"Cho nên anh đã dẫn An An xuống dưới ăn cơm, xin lỗi, là anh suy xét không chu toàn."

Đến tối, Thẩm An lại sốt nhẹ. May mắn bác sĩ gia đình nói rằng không có gì nghiêm trọng nữa, chờ cơn sốt lần này hạ xuống Thẩm An sẽ ổn. 

Vốn dĩ đêm nay Hàn Tử Việt dự định đưa Thẩm Thư và Thẩm An cùng đi tham dự tiệc đính hôn của người thừa kế Bạch thị, nhưng vì Thẩm An đột ngột bị bệnh nên lịch trình đành phải từ bỏ, để Hàn Tử Uẩn thay anh đại diện Hàn gia đến tham dự.

Thẩm Thư cũng từng khuyên Hàn Tử Việt mấy lần là không cần quá lo lắng cho Thẩm An, anh cứ đi dự tiệc đi, cậu ở nhà chăm sóc cho Thẩm An là được rồi. Nhưng Hàn Tử Việt vẫn không đồng ý.

Trong mắt anh thì đây bất quá chỉ là một bữa tiệc đính hôn của người thừa kế Bạch thị mà thôi, cũng không phải là kết hôn nên không quan trọng bằng bệnh tình của Thẩm An. Chỉ cần người của Hàn gia có mặt là được, cho nên Hàn Tử Uẩn đại diện Hàn gia đến tham dự cũng như nhau.

Cơn sốt nhẹ của Thẩm An không kéo dài lâu, nhiệt độ cơ thể đã nhanh chóng giảm xuống.

......

Thẩm Thư đang nửa mê nửa tỉnh thì bị đánh thức bởi cảm giác như cơ thể bay lơ lửng lên không trung. Omega phản xạ có điều kiện ôm chặt lấy cổ Hàn Tử Việt, thiếu chút nữa đã sợ hãi đến mức hét lên. 

Nhớ đến Thẩm An còn đang ngủ, Thẩm Thư nhanh chóng áp chế tiếng hét sắp buột miệng thốt ra.

"Về phòng ngủ đi." Một tay Hàn Tử Việt xuyên qua đầu gối Thẩm Thư, tay kia vòng qua nách Thẩm Thư rồi để ở sau lưng, ôm cậu vào trong ngực.

Alpha vốn định bế Thẩm Thư về phòng ngủ, không ngờ lại đánh thức Omega đã ngủ say.

"An An..." Thẩm Thư giãy giụa trong ngực Hàn Tử Việt.

"An An đã hạ sốt rồi, không sao nữa đâu, sẽ có người hầu bên cạnh canh giữ thằng bé, anh đưa em về phòng ngủ." Hàn Tử Việt siết chặt hai tay, gắt gao ôm Thẩm Thư vào trong ngực, mặc cho Omega có giãy giụa thế nào cũng không thoát được.

Sau khi giãy giụa một phen vẫn không có kết quả, Thẩm Thư đành ngoan ngoãn mặc cho Hàn Tử Việt ôm. Thành thật mà nói thì bị Hàn Tử Việt dùng loại tư thế này để ôm làm Thẩm Thư hơi ngượng ngùng.

Từ góc độ của Omega có thể thấy rõ sườn mặt của Hàn Tử Việt. Người này, thật sự cho dù có nhìn từ góc nào cũng đều đẹp như vậy. Ý thức được mình đang suy nghĩ cái gì, Thẩm Thư thoáng mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng.

"Sao vậy?"

Nghe thấy tiếng Thẩm Thư ho khan, Hàn Tử Việt lo lắng hỏi. Trải qua chuyện hôm nay Thẩm An bị bệnh, Hàn Tử Việt cho rằng Thẩm Thư cũng đã bị bệnh.

"Có cần anh gọi bác sĩ đến xem sao không?"

"Em không sao." Thẩm Thư trả lời.

"Thật sự không sao chứ?" Hàn Tử Việt mở cửa phòng ngủ của anh và Thẩm Thư ra.

Kỳ thật phòng riêng của hai người bọn họ ở ngay đối diện phòng của Thẩm An, căn bản Hàn Tử Việt chỉ ôm Thẩm Thư đi được vài bước đã tới nơi.

"Thật sự không sao đâu, không cần lo lắng cho em." Thẩm Thư nhấn mạnh.

Alpha vẫn có vẻ không thể tin được, cúi đầu dùng trán mình chạm vào trán Thẩm Thư. Sau khi xác nhận nhiệt độ của Thẩm Thư bình thường, anh mới yên tâm.

"Nếu không thoải mái em cứ việc nói ra, đừng giấu diếm." Hàn Tử Việt dặn dò.

"Em biết rồi." Hai gò má Thẩm Thư bởi vì động tác thân mật vừa rồi của Hàn Tử Việt đã đỏ ửng cả lên, sau đó nhỏ giọng đáp lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.