"Đương nhiên là nghiêm túc." Lâm Tiêu nhìn về phía Phương Nghiên, đột nhiên lại hỏi một câu: "Cậu có người mình thích rồi sao?"
"Hả?" Phương Nghiên sửng sốt một chút mới phản ứng lại: "Không có."
"Cậu không có người mình thích, tôi cũng không có người mình thích, vậy không phải là vừa đẹp sao?"
Câu này của Lâm Tiêu làm Phương Nghiên rất không thích. Cả hai đều không có người mình thích, cho nên vừa lúc tác hợp với nhau à?
"Tôi không cần anh chịu trách nhiệm, cho nên anh cũng không cần phải để chuyện này ở trong lòng, dù sao cũng là tôi bất lợi hơn không phải sao?" Phương Nghiên đáp lại.
"......"
Phương Nghiên thấy Lâm Tiêu ngồi đối diện phản ứng đầu tiên chính là trầm mặc, sau đó tháo chiếc kính đang đeo xuống, để lộ ra một đôi mắt phượng xinh đẹp.
Công bằng mà nói, tên Lâm Tiêu này quả thật trông cũng không tồi, đặc biệt là đôi mắt phượng đó làm tăng thêm không ít mị lực cho anh ta. Với công nghệ hiện tại cho dù cận thị cũng có thể chữa khỏi, Phương Nghiên thật không biết tại sao Lâm Tiêu lại đeo kính để che đi đôi mắt đẹp đẽ kia.
Một giây trước, Phương Nghiên còn đang thầm cảm thán ở trong lòng vẻ đẹp trai của Lâm Tiêu, giây tiếp theo liền hận không thể đánh chết anh ta.
Sau khi Lâm Tiêu tháo kính ra, với khí chất lạnh lùng của anh ta, đôi mắt phượng kia vốn dĩ đã rất sắc bén.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, chủ nhân của cặp mắt phượng này liền thay đổi hoàn toàn sắc mặt: trở nên nhu nhược đáng thương lạ thường.
Như thể Phương Nghiên đã làm gì sai với anh ta.
Tay Phương Nghiên đặt ở trên bàn bị Lâm Tiêu chủ động nắm lấy, y còn chưa kịp tránh thoát liền nghe thấy tên Beta nam mặc một bộ âu phục trắng, cổ thắt cà vạt, thoạt nhìn giống như một tinh anh trong tầng lớp xã hội thượng lưu kia cất tiếng nói: "A Nghiên, tôi sẽ không trách cậu đâu, cho dù cậu đã làm như vậy với tôi... Tôi biết cậu không yêu tôi, không muốn chịu trách nhiệm với tôi, nhưng... nhưng tôi..."
Hai người bọn họ đang ngồi nói chuyện trong một quán cà phê, giọng nói của Lâm Tiêu không thấp nên thu hút không ít sự chú ý của người lui tới và những người xung quanh.
Cố tình vẻ mặt Phương Nghiên lại trông có vẻ mất kiên nhẫn. Vì Lâm Tiêu nắm tay y nên y mới nhíu mày muốn thoát ra.
Kết hợp bộ dáng nóng nảy mất kiên nhẫn của y cùng với dáng vẻ nhu nhược đáng thương của Lâm Tiêu, tựa hồ như càng thêm chứng thực Phương Nghiên là một tên tra nam cặn bã thật sự.
Vì thế mọi người lui tới trong quán cà phê đều nhìn về phía Phương Nghiên với ánh mắt lên án, thậm chí còn bắt đầu xì xào bàn tán.
"Anh câm miệng!" Phương Nghiên lập tức đứng dậy dùng tay bịt miệng Lâm Tiêu, tức giận nói.
"Anh nói hươu nói vượn cái gì..."
Phương Nghiên còn chưa nói hết lời đã kinh ngạc nhìn thấy khóe mắt của cái tên Lâm Tiêu đang bị y bịt miệng kia lại rưng rưng rơi xuống vài giọt nước mắt.
Chuyện này làm cho Phương Nghiên còn chưa kịp nói xong đã vội cứng họng nuốt ngược trở lại những gì muốn nói, tựa như bị người khác bóp lấy yết hầu vậy.
Con người đều là sinh vật có thị giác, những người khác trong quán cà phê nhìn thấy một người đẹp trai như Lâm Tiêu lại bị "bội tình bạc nghĩa" như vậy liền không chịu được, một số người còn không nhịn được muốn đứng lên bảo vệ anh ta.
Phương Nghiên nhìn những người chung quanh một vòng, cuối cùng cắn răng một cái, hung ác nói: "Tất cả đều là lỗi của tôi! Tôi sẽ chịu trách nhiệm với anh! Tôi kết hôn với anh còn không được sao?!"
Cho nên cầu xin anh câm miệng đi!
Nếu y không tiếp tục bày tỏ thái độ, phỏng chừng thêm vài giây nữa có lẽ sẽ bị nhấn chìm trong đám người muốn bảo vệ cho tên Beta đáng thương Lâm Tiêu này.
Rốt cuộc kiếp trước y đã tạo cái nghiệt gì mà kiếp này lại gặp phải cái tên diễn tinh Lâm Tiêu này chứ!
Cái gì mà hình tượng tinh anh xã hội đều là lừa người hết!! Cái gì mà thiết lập lạnh lùng cũng đều! Là! Lừa!! Người!!!
Thời điểm Phương Nghiên kéo Lâm Tiêu đi tính tiền lại bị Lâm Tiêu giành thanh toán trước, kết quả không cần nói cũng biết, Phương Nghiên vừa ngẩng đầu lên đã nhận được vô số ánh mắt "đầy yêu thương" khó tả của mọi người xung quanh.
Toang, hiện tại y không chỉ mang trên mình cái danh tra nam "bội tình bạc nghĩa" mà còn thêm một danh "tiểu bạch kiểm".
Phương Nghiên nghiến răng, hung hăng kéo Lâm Tiêu ra khỏi quán cà phê.
Nếu không phải trông thấy Lâm Tiêu có vẻ như tự nguyện đi theo Phương Nghiên ra ngoài thì một số người xung quanh nóng lòng muốn lên tiếng đã sẵn sàng chuẩn bị "phân rõ phải trái" với Phương Nghiên.
- --
"Nói đi, rốt cuộc anh muốn làm cái gì?"
Sau khi kéo Lâm Tiêu ra khỏi quán cà phê, Phương Nghiên liền ngồi vào trong xe do Thẩm Thư phái người đưa y tới đây. Đương nhiên, Lâm Tiêu cũng ở trong xe.
"Kết hôn với tôi."
Lâm Tiêu cau mày sửa sang lại bộ vest mới nãy đã bị Phương Nghiên làm nhăn nhúm, giọng nói cũng khôi phục lại vẻ bình tĩnh tự chủ thường ngày.
Y biết ngay mà, cái tên này là Đồ! Thần! Kinh! Là tên diễn tinh chết tiệt! Phương Nghiên chửi thầm.
"Tôi cảm thấy thật sự không cần thiết." Phương Nghiên gần như gằn từng chữ nói ra câu này.
Lúc Phương Nghiên kéo Lâm Tiêu ra khỏi quán cà phê, Lâm Tiêu đã quên lấy mắt kính theo, cho nên y vừa nói xong câu kia đã bị cặp mắt phượng sắc bén lạnh lùng của Lâm Tiêu nhìn chằm chằm, trong lòng bất giác nổi lên chút bồn chồn.
Anh ta sẽ không đánh mình chứ?
Nhưng Lâm Tiêu chỉ yên lặng mà lấy máy liên lạc trên người ra. Phương Nghiên khó hiểu nhìn anh ta.
"Tất cả đều là lỗi của tôi! Tôi sẽ chịu trách nhiệm với anh! Tôi kết hôn với anh...?!" Giọng nói bên trong máy liên lạc vang lên rất rõ ràng trong xe.
"A a a a a a tắt đi!" Phương Nghiên hét lên: "Cái đồ tiểu nhân độc ác! Anh thế mà còn ghi âm!"
Nói xong Phương Nghiên liền thò tay tới muốn đoạt lấy máy liên lạc trên tay Lâm Tiêu. Nhưng với thân thủ của Lâm Tiêu làm sao có thể để y cướp được, cho dù khoảng cách giữa hai người bọn họ có gần đến vậy.
"Bên trong đoạn ghi âm này chính là cậu nói, tất cả đều là lỗi của cậu, cậu đồng ý sẽ chịu trách nhiệm kết hôn với tôi." Lâm Tiêu một tay cầm máy liên lạc, tay kia không chút tốn sức đẩy Phương Nghiên đang nhào tới để giật lấy máy liên lạc kia.
Ngữ khí rõ ràng rất bình tĩnh, nhưng qua tai Phương Nghiên lại cảm thấy từng câu từng chữ anh ta nói đều toát lên vẻ đắc ý dào dạt. Đoạt cả nửa ngày đều không cướp được, Phương Nghiên bực tức từ bỏ.
"Cho dù anh có ghi âm thì thế nào, cái ghi âm này chẳng lẽ còn có thể cưỡng ép tôi kết hôn với anh sao?"
"Đương nhiên là... Có thể." Lâm Tiêu thu hồi máy liên lạc.
Anh ta nhìn Phương Nghiên đang lườm mình, nhàn nhã nói.
"Cậu có thể đi tra một chút, Lâm gia Hải Lam Tinh ở trong liên minh giới thương nghiệp có địa vị như thế nào..."
Phương Nghiên nghe vậy, cau mày móc máy liên lạc của mình ra, lên mạng bắt đầu tra Lâm gia trong giới thương nghiệp Hải Lam Tinh. Không biết trong hồ lô của Lâm Tiêu muốn giấu cái gì.
"Nếu lão thái gia Lâm gia biết được cháu trai đích tôn của mình ngủ với người khác nhưng đối phương lại không chịu trách nhiệm... Cậu cảm thấy ông ấy sẽ bỏ qua cho người kia sao?" Nhìn thấy sắc mặt Phương Nghiên thay đổi, Lâm Tiêu hiếm thấy nhếch lên khóe môi nói ra lời này.
"Cho nên... Lâm đại thiếu gia phóng khoáng không lo làm đại thiếu gia của mình mà lại chạy đến làm trợ lý đặc biệt cho gia chủ Hàn gia, sở thích thật là... đặc _ biệt _ thật _ đấy." Phương Nghiên nghiến răng nghiến lợi trả lời.
Nếu muốn hỏi y đã nhìn thấy cái gì, đương nhiên là thứ mà Lâm Tiêu bảo y tra.