"Lạc Chỉ Hoàn! Tốt nhất là cô nên cách xa học trưởng Dư Phong một chút, bằng không tôi sẽ cho cô biết tay!" Bồ Hướng Lam khoanh tay trước ngực, ngang ngược cảnh cáo cô nữ sinh nhỏ bé gầy yếu trước mắt.
Bồ Hướng Lam chính là thiên kim tiểu thư của nhà họ Bồ - tập đoàn phú khả địch quốc, lớn nhất Đài Loan. Cô ta là người muốn gió được gió muốn mưa được mưa, cao ngạo khinh người. Mọi người đều chiều chuộng cô ta như báu vật. Nhưng duy nhất có một chuyện không theo ý cô ta đó là cô ta thầm mến học trưởng Tưởng Dư Phong...
Cô ta đã vắt hết óc để nghĩ cách tiếp cận học trưởng Tưởng Dư Phong, gạt bỏ sự kiêu ngạo của bản thân để đến gần anh, nhưng mà Tưởng Dư Phong vẫn đối xử với cô ta vô cùng lạnh lùng, nhưng ngược lại, anh lại vô cùng che chở cho nữ sinh nghèo kiết hủ lậu Lạc Chỉ Hoàn này.
Lạc Chỉ Hoàn và cô ta đều là tân sinh viên của trường đại học X, nhưng xuất thân của hai người lại khác biệt giống như trời và đất. Một người là cô công chúa được mọi người nâng niu trong lòng bàn tay, còn một người lại cô độc lẻ loi như một cọng cỏ. Nhưng Lạc Chỉ Hoàn và Tưởng Dư Phong là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, chí ít trước khi nhà họ Lạc sa cơ lỡ vận thì hai nhà họ từng là bạn tri kỷ.
Lạc Chỉ Hoàn và Tưởng Dư Phong đều có một điểm chung đó là, hai người ở trường học đều thích độc lai độc vãng, chẳng qua, kẻ quái gở như Tưởng Dư Phong thì được coi là có cá tính, còn người an phận như Lạc Chỉ Hoàn lại bị coi là một kẻ tự ti.
Đối với Lạc Chỉ Hoàn mà nói, người khác đánh giá cô như thế nào không quan trọng. Cô chỉ hi vọng mình có thể thuận lợi hoàn thành bốn năm học đại học, sau đó lại thuận lợi tìm được một công việc tốt, có khả năng nuôi sống được cô và mẹ.
Đối với việc bị những người chung quanh xúc phạm và bàn ra tán vào, Lạc Chỉ Hoàn đã miễn dịch từ lâu rồi. Cô sẽ không đáp lại những lời công kích trước mặt như vậy, mà chỉ mong có thể dùng sự im lặng để áp chế tất cả những thương tổn. Bồ Hướng Lam nói năng ác miệng quá đáng cũng không phải là lần đầu tiên. Cô biết rõ Bồ Hướng Lam yêu mến anh Dư Phong, nhưng anh Dư Phong luôn là người lạnh nhạt, nên vấn đề không phải là do cô.
"Sao không nói gì cả? Cô ngầm thừa nhận rằng mình có quan hệ với học trưởng Dư Phong rồi đúng không? Tôi đây mới không tin học trưởng Dư Phong vừa mắt con vịt xấu xí như cô! Nhất định là do cô cứ bám lấy anh ấy! Da mặt cô đừng có dày như vậy chứ? Học trưởng Dư Phong chẳng qua chỉ thương hại cô nên mới cho cô gần gũi anh ấy mà thôi!" Bồ Hướng Lam giậm chân, thở hổn hển, giọng nói nũng nịu giờ đây mang theo sự tức giận.
Thời gian gần đây luôn gặp xui xẻo, Lạc Chỉ Hoàn vốn dĩ luôn không thèm phản bác tất cả bỗng nhiên cảm thấy thật mệt mỏi. Cô thật sự rất muốn nói với vị thiên kim đại tiểu thư chỉ sống trong nhà kính này rằng, anh Dư Phong không thích con gái... Nhưng mà đó là bí mật của anh ấy, cô không thể nói ra được! Nhưng mà sự nhẫn nại của cô gần như đã đi đến cực hạn, nên dù biết rõ mình không thể nhiều lời, Chỉ Hoàn vẫn bật thốt ra khỏi miệng: "Có lẽ là anh ấy thương hại tôi thật, nhưng mà cô... cũng chẳng là cái gì hết."
Lời vừa ra khỏi miệng, lại nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Bồ Hướng Lam trong nháy mắt trở nên tái nhợt, Chỉ Hoàn lập tức cảm thấy hối hận.
Cô không nên nói ra những lời khiến người khác tổn thương như vậy... Mẹ vẫn luôn răn dạy cô rằng phải biết kiềm chế, lấy lui làm tiến, biết hướng thiện...
"Cô... Cô dám châm chọc tôi! Tôi mặc kệ! Tôi muốn cô tránh xa học trưởng Dư Phong!" Đột nhiên, gương mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc mài của Bồ Hướng Lam nhăn nhó lại, bắt đầu khóc rống lên.
Cô ta vừa khóc, Lạc Chỉ Hoàn cũng cảm thấy mình vừa gây tội ác. Cô đột nhiên rất muốn an ủi Bồ Hướng Lam, tuy nhiên cô cũng biết rõ, cô ta sẽ không bao giờ cảm kích...
"Tốt lắm, Chỉ Hoàn của anh rốt cuộc cũng đã học được cách bảo vệ mình rồi." Bỗng nhiên Tưởng Dư Phong bước tới từ đầu cầu thang, anh nở một nụ cười tươi như ánh nắng mặt trời với Lạc Chỉ Hoàn, sau đó bước tới bên cạnh cô, tiện tay cầm lấy cái túi vải cô đang đeo trên tay, rồi cực kỳ tự nhiên nắm lấy tay cô. Người ngoài không biết chuyện đều cho rằng hai người họ là một đôi tình nhân thắm thiết.
Bồ Hướng Lam thu hình ảnh ấy vào trong đáy mắt, đây rõ ràng là đang làm nhục cô ta mà. Lạc Chỉ Hoàn đáng hận kia, lúc nào cũng tỏ vẻ đáng thương trước mặt học trưởng, khiến cho cô ta bị học trưởng chán ghét... Thật sự là quá đáng lắm rồi!
"Bồ Hướng Lam, mọi chuyện đến đây cũng nên chấm dứt rồi, cô hãy tỉnh mộng đi! Đừng lãng phí thời gian với tôi nữa, tôi sẽ không bao giờ rung động trước bất kì người con gái nào đâu." Vốn dĩ Tưởng Dư Phong đã không có cảm giác với phụ nữ, nên vẻ mặt lúc này lộ vẻ không kiên nhẫn, lạnh lùng nói với Bồ Hướng Lam đang còn khóc sướt mướt.
"Bồ Hướng Lam, thật xin lỗi..." Trước khi bị Tưởng Dư Phong kéo đi, Lạc Chỉ Hoàn cảm thấy mình nên thay Tưởng Dư Phong nói lời xin lỗi, chẳng qua, lời xin lỗi này rơi vào trong tai Bồ Hướng Lam, lại trở thành sự khoe khoang khiêu khích. Cô ta căm hận Lạc Chỉ Hoàn đến chết mất!
Nhìn bóng dáng tay trong tay rời đi của bọn họ, Bồ Hướng Lam cảm thấy vô cùng oán giận.
"Em đường đường là thiên kim tiểu thư nhà họ Bồ mà lại khóc sướt mướt trước bao nhiêu người như thế này, còn ra thể thống gì nữa? Những nghi thức dáng vẻ của giới thượng lưu trong khóa học mà em vẫn học đã bay đi đâu cả rồi?" Bất chợt, một giọng nói nam tính đầy cuốn hút vang lên sau lưng Bồ Hướng Lam, vừa nghe thấy giọng nói này, cô ta lập tức khóc càng to hơn.
"Anh... Anh đều thấy rồi đó! Lạc Chỉ Hoàn kia cướp bạn trai của em..."
"Tiểu thư à, cho tới bây giờ em cũng đâu đã có quan hệ gì với Tưởng Dư Phong đâu? Anh ta có thể coi là bạn trai em hay sao?" Bồ Hướng Hoa nhếch miệng, thờ ơ nói với cô em gái ngốc nghếch của mình.
"Em mặc kệ, em thích anh Dư Phong, em muốn anh ấy phải làm bạn trai của em!" Bồ Hướng Lam càng gào khóc.
"Bồ Hướng Lam, em thật không có chí khí, thân là thiên kim tiểu thư nhà họ Bồ, lại vì một người đàn ông không đáng mà khóc rống lên như vậy, thật đúng là mất mặt." Dạo gần đây, người vẫn luôn tỉnh táo sáng suốt như Bồ Hướng Hoa cảm thấy vô cùng xấu hổ đối với hành vi của em gái mình.
"Phải, phải rồi! Em cứ phải như anh, thay đàn bà như thay áo, cũng không bao giờ chịu bỏ ra chút xíu tình cảm gì, thì mới là có tiền đồ!!" Bồ Hướng Lam tức điên rồi, nên cũng không thèm lựa lời mà gào lên với Bồ Hướng Hoa.
Sắc mặt Bồ Hướng Hoa đột nhiên trở nên lạnh lẽo, anh túm lấy cổ tay Bồ Hướng Lam, nghiêm túc nói:" Lam Nhi, con người ta nhẫn nại cũng chỉ có giới hạn."
Sự nghiêm túc của anh khiến cho Bồ Hướng Lam e dè lại không ít. Bởi vì cha mẹ định cư tại Anh, bình thường trong nhà chỉ có hai anh em bọn họ cùng với mấy người giúp việc theo giờ. Mặc dù thường ngày, cô ta ỷ vào việc được cưng chiều mà hay gây chuyện, nhưng đối với người anh trai tài trí hơn người này của mình, cô ta vẫn cảm thấy kính sợ.
"Anh... Em biết em sai rồi, anh đừng giận mà..." Bồ Hướng Lam uất ức khóc sụt sùi, đáng thương nói.
"Biết mình sai là tốt rồi, thân là một thiên kim đại tiểu thư trong giới thượng lưu, dáng vẻ như vừa rồi của em có thể khiến cho người khác cười nhạo đó, hiểu không?"
"Vâng... Em hiểu..." Mặc dù vẫn có chút không cam lòng, nhưng Bồ Hướng Lam đã bình tĩnh hơn nhiều.
"Anh sẽ giúp em điều tra kỹ về Lạc Chỉ Hoàn, trước hết em phải bình tĩnh, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được." Bồ Hướng Hoa bất chợt cảm thấy hứng thú với Lạc Chỉ Hoàn tầm thường kia, muốn biết vì sao cô lại có thể giành được trái tim băng giá của anh chàng Tưởng Dư Phong kia một cách dễ dàng như vậy.
Lạc Chỉ Hoàn bất an đứng trước của phòng bệnh, trong lòng lo lắng không thôi.
Trước đó không lâu, bệnh viện gọi điện tới, nói bệnh tình của mẹ cô chuyển biến vô cùng xấu, trên người xuất hiện tình trạng phù thũng, chỉ số hôn mê sâu ở cấp ba. Cô vừa nghe tin liền lập tức chạy tới.
Từ sau khi cha cô qua đời năm cô mới sáu tuổi, hai mẹ con Chỉ Hoàn liền nương tựa vào nhau mà sống. Vì để nuôi nấng cô thành người mà mẹ cô đã phải đối mặt với cuộc sống như ác mộng, ngày đêm lao đầu vào công tác, thời gian làm việc và nghỉ ngơi không hợp lý, cho nên ba năm trước đã bị trúng gió mà ngã bệnh.
Khi đó, Chỉ Hoàn mới vào lớp 11, ban đầu cô không thể nào tiếp nhận được cú sốc này. Đối mặt với cuộc sống nghèo túng, lại còn phải trả tiền viện phí cho mẹ, không ít lần Chỉ Hoàn đã nghĩ đến từ bỏ học hành để đi làm kiếm tiền. Nếu không có nhà họ Tưởng động viên, thì giờ đây đã không có cô sinh viên sáng giá Lạc Chỉ Hoàn này rồi.
Vì để giải quyết khó khăn, Chỉ Hoàn tranh thủ thời gian sau giờ lên lớp đi làm thêm ở quán bar, để giảm bớt gánh nặng cho gia đình.
Số tiền mà mẹ cô kiếm được do bán mạng mà làm việc trước kia đã không còn lại mấy. Mặc dù cô đã cố gắng ăn mặc tiết kiệm nhưng vẫn không thể nào thay đổi được tình hình. Nhưng vì để chữa bệnh cho mẹ, cô vẫn cắn răng chấp nhận tất cả.
Cô không thể mất đi người thân duy nhất được...
Mẹ cô đã vì cô mà hi sinh quá nhiều..., cô không thể mất đi bà, khi mà vẫn chưa kịp cho bà được hưởng hạnh phúc...
Cô bất lực ngồi ngoài bên ngoài phòng bệnh, lông mày nhíu chặt lại.
Nước mắt của cô đã khô cạn kể từ lúc mẹ cô ngã xuống năm ấy. Hiện giờ, cô chỉ có thể không ngừng tự cổ vũ mình để vượt qua tình cảnh gian khổ này mà thôi. Tuy nói như vậy, nhưng khi khó khăn ập xuống vẫn khiến cho Chỉ Hoàn đỏ khóe mi.
Thật lâu sau, y tá mới bước ra khỏi phòng bệnh, Chỉ Hoàn lập tức bước tới hỏi thăm.
"Chị y tá, cho em hỏi một chút, tình hình của bà Ngô ở giường bệnh số 9 như thế nào ạ?"
"Đêm nay bà Ngô lâm vào tình trạng nguy kịch một lần, hiện giờ bệnh tình đã dần ổn định lại rồi, sau này còn cần phải quan sát và điều trị."
Nghe y tá nói xong, Chỉ Hoàn mới bắt đầu thở dài nhẹ nhõm.
Cô cứ nghĩ rằng đêm nay mình sẽ mất mẹ rồi... Thật may là ông trời đã cho mẹ con cô thêm một cơ hội.
Đúng lúc này, điện thoại Chỉ Hoàn đổ chuông, cô vội vàng bắt máy.
"A lô?"
"Chỉ Hoàn à? Sao em vẫn chưa đi làm? Có phải bệnh tình của mẹ em lại chuyển biến xấu rồi không?" Chị Trần - chủ quán bar đã đoán trúng. Chị rất thông cảm cho hoàn cảnh khó khăn của Chỉ Hoàn, chị cũng là người duy nhất chịu ứng trước tiền lương cho cô.
"Chị Trần, thật ngại quá... Bởi vì chuyện xảy ra quá đột ngột nên em không kịp báo cho chị... Nhưng mà bây giờ tình hình của mẹ em đã ổn định rồi, em sẽ về ngay." Chỉ Hoàn vội vàng xin lỗi.
Cô luôn rất kính trọng chị Trần, chị ấy đối xử tốt với cô, cô luôn ghi tạc vào trong tim, cũng cố gắng hết sức trong công việc để báo đáp chị ấy.
"Đừng lo lắng, Chỉ Hoàn. Chị nghĩ hôm nay em cứ nghỉ một hôm để chăm sóc mẹ cho tốt đi." Chị Trần quan tâm nói.
"Không sao đâu ạ, không sao đâu ạ. Hiện giờ bệnh tình của mẹ em cũng đã ổn định hơn nhiều rồi, nếu có chuyện gì bên phía bệnh viện nhất định sẽ báo cho em biết. Bây giờ em sẽ về đi làm ngay." Chỉ Hoàn không muốn khiến người khác phải khó xử, chị Trần đã quá dung túng cô rồi, cô không thể cứ không nghĩ ngợi gì mà nhận lấy được.
"Cái này... Được rồi, vậy em tự cân đối thời gian nhé." Chỉ Hoàn là mẫu người điển hình của câu nói "Không có công, không hưởng lộc", vậy thì cứ tùy cô vậy.
"Vâng, em sẽ tới ngay."
Sau khi cúp máy, Chỉ Hoàn vào phòng bệnh thăm mẹ một lát rồi lập tức lao đến quán bar làm việc.