Tái Hôn

Chương 11: "Đấy anh thấy chưa, người này thật đúng là....quá dính người."



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dương Quýnh trầm ngâm một lúc lâu vẫn cảm thấy Phó Duy Diễn đang đùa giỡn lưu manh, nhưng sợ chính mình suy nghĩ nhiều, đành phải nhịn xuống ăn cơm xong lại nói.

Nào ngờ Phó Duy Diễn tuy rằng chọn một chỗ ăn thanh tịnh, điện thoại trong tay lại không hề yên tĩnh, bốn phương tám hướng hết dãy số này đến dãy số khác gọi đến. Có người trong bệnh viện dò hỏi hắn tình huống XX, cũng có lãnh đạo XX, bạn bè XX. Dương Quýnh ngồi đối diện hắn, nghe ra mấy cuộc điện thoại dĩ nhiên một nửa là bạn học gọi tới, lại còn đều là lâu rồi không liên hệ, nhấc máy lên liền hỏi hai năm qua như thế nào.

Phó Duy Diễn tương đối không khách khí, mỗi lần trò chuyện xong đều bỏ thêm một câu ở cuối: "... Ây đúng rồi, tôi chuẩn bị sang tháng kết hôn, nói trước với các cậu một tiếng, thiệp mời á? Để gửi cho cậu một cái, nhận thư giấy tiện không? Không tiện thì để tôi gửi bản điện tử qua mail cho cậu."

Dương Quýnh: "..."

Chờ mấy cú điện thoại đều gác máy rồi, cơm nước cũng được dọn lên. Phó Duy Diễn mời Dương Quýnh ăn cơm, Dương Quýnh trong lòng còn đang băn khoăn chuyện cuộc sống về đêm, lúc này không thấy đói bụng, đành ngồi im một chỗ lên tiếng kiến nghị: "Ban nãy anh như vậy không tốt lắm đâu, nói kiểu đó không phải quá lộ liễu cho người ta hiểu mình muốn đòi tiền mừng sao?"

Tiền mừng đám cưới luôn là việc khiến người khác đau đầu, Dương Quýnh cũng từng bị một người không quen thân thông báo cưới, nếu là loại sau này không bao giờ giao thiệp còn có thể lờ đi được, sợ nhất là loại nửa quen nửa không, ngày sau có thể sẽ gặp phải... Nhưng tiền đã xuất ra rồi, ân tình lại chắc gì sẽ được nhớ tới, sau đó gặp mặt muốn nhờ vả cũng khó lòng chủ động đề cập.

Phó Duy Diễn lại không phản đối, nói: "Cũng không phải là tôi chủ động tìm bọn họ, số điện thoại này của tôi mấy năm nay không đổi, bọn họ mà thật có tình cảm đã sớm liên hệ đi, hiện tại đưa mình tới cửa còn trách ai."

Dương Quýnh cũng hơi kinh ngạc: "Làm sao bọn họ đột nhiên đều tìm tới anh?"

"Tìm tôi để nhờ vả chứ gì nữa, " Phó Duy Diễn lau miệng: "Mối tình đầu thời đại học của tôi mới trở về, gia đình y có chút bối cảnh, cho nên không ít người có ý đồ thông qua các mối quan hệ của y mà mưu cầu phúc lợi."

Dương Quýnh cảm thấy có chút lằng nhằng, cũng không muốn tìm hiểu thêm.

Phó Duy Diễn thẳng thắn nói: "Người kia tương đối kiêu ngạo khó gần, mấy người này không dám trực tiếp tìm y. Hiện tại y trở về muốn tái hợp với tôi, nói bóng nói gió ý tứ là như thế, cho nên những người này liền mượn gió bẻ măng, tìm đến tôi nhờ đánh tiếng."

Dương Quýnh lúc này mới bất chợt hiểu ra, bèn không nhịn được nói: "Vậy anh cũng không tái hợp với y, mấy lời họ nhờ vả phỏng chừng cũng không truyền đạt lại được... Nếu đã không giúp được, sao còn muốn phát cho người ta thiệp mời?"

"Ai nói không truyền đạt lại được, " Phó Duy Diễn liếc nhìn cậu một cái: "Chuyện đám cưới tôi còn phải thông báo cho y mà, đến lúc đó nói luôn một thể. Dù sao nói hay không là chuyện của tôi, mà làm hay không lại là chuyện của y chứ."

Dương Quýnh: "..."

Đây là cái đạo lí gì, Phó Duy Diễn làm sao lại còn đểu giả hơn cả Giang Chí Hoành thế này? Ít nhất Giang Chí Hoành chia tay cậu xong sẽ không quay đầu lại đòi tiền mừng cưới... Phó Duy Diễn thì ngược lại, không chỉ đòi tiền mà còn lợi dụng mối tình đầu khiến người khác nợ hắn ân tình.

Hai người vốn là hôn nhân hình thức, mỗi người đều chỉ vì ứng phó bố mẹ mình hoặc đồng nghiệp mà thôi. Dương Quýnh không nghĩ tới chuyện truy vấn đời sống tình cảm của Phó Duy Diễn, mà Phó Duy Diễn cũng không hỏi thăm dĩ vãng cậu từng trải. Cơm nước xong xuôi, nhân viên phục vụ đi đến thu dọn bàn, hai người theo trình tự mà tiến hành các bước tiếp theo.

Phó Duy Diễn mang theo tờ giấy lúc trên xe, lúc này đặt lên bàn, bắt đầu thương lượng cùng Dương Quýnh: "Chúng ta cũng nên suy nghĩ một chút cuộc sống về đêm phải làm thế nào, bố mẹ tôi nhiều chuyện lại thích lân la, nếu như họ ghé chơi phát hiện ra manh mối gì sẽ không tốt, cho nên thời điểm sơ kỳ hai ta cũng phải biểu hiện tàm tạm, trước tiên ở chung một nhà."

Dương Quýnh vẫn tương đối do dự, cậu cảm thấy nếu như Phó Duy Diễn thật sự đểu, phỏng chừng sinh hoạt cá nhân cũng tương đối hỗn loạn. Chính cậu và hắn ở chung một nhà, lỡ như lau súng cướp cò phát sinh cái gì thì hỏng bét. Cậu bèn đề nghị: "Anh dự định mua căn hộ lớn cỡ nào? Nếu là hai phòng ngủ thì không dễ xử lí, hay là mua loại ba phòng ngủ đi, để còn cân nhắc biện pháp khác, ví dụ như anh ngủ một phòng tôi ngủ một phòng, phòng còn lại để ứng phó người thân đến kiểm tra." Cậu nói xong lại suy nghĩ một chút,: "Phòng kia tôi ở lúc nào cũng khóa lại, như vậy nhỡ đâu cha mẹ anh đến kiểm tra đột xuất cũng sẽ không phát hiện gì."

Sắc mặt Phó Duy Diễn nhất thời có chút khó coi, thế nhưng hắn cũng không nói gì.

Dương Quýnh vừa nhìn là biết người này cảm thấy chính mình ghét bỏ hắn, vội vàng giải thích bổ sung: "Chủ yếu là vì tôi ngủ thường xuyên xoay người, lại còn ngáy, nhất định sẽ ảnh hưởng đến anh nghỉ ngơi."

Sắc mặt Phó Duy Diễn lúc này mới chuyển biến tốt, dùng giọng mũi ừ một tiếng.

Đề mục này xem như cứ thế trôi qua.

Lúc sau bàn đến các chi tiết nhỏ khác, tỷ như quyết định thời gian mời tiệc kết hôn. Hai người bọn họ người đều cần phải làm đơn xin nghỉ phép, lúc này cũng khó chốt chính xác, chỉ có thể nói đại khái.

Về vấn đề nhà hàng mời tiệc thì Phó Duy Diễn có người quen, có thể giúp một tay thu xếp, thế nhưng bàn đến cụ thể bố cục lại cần hai nguời bọn họ đến thỏa thuận. Công ty dịch vụ hôn lễ Phó Duy Diễn cũng có người quen có thể hỗ trợ tìm, tuy vậy nhiều điểm phải tự mình cân nhắc lựa chọn, phương diện nào cũng đều cần Dương Quýnh phối hợp...

Phó Duy Diễn điểm ngón trỏ trên trang giấy viết lít nha lít nhít, dặn dò Dương Quýnh: "Thiệp cưới phải mua loại tốt một chút, lần trước đồng nghiệp tôi kết hôn dùng loại kia cũng không tệ, chờ tôi hỏi nhãn hiệu cho cậu, cậu cứ chiếu theo mà mua." Lại nói: "Thiệp tốt nhất là viết tay... Ây, chữ viết của cậu thế nào?"

Dương Quýnh không lên tiếng, cầm bút lên nghiêm túc viết mấy chữ cho hắn xem, Phó Duy Diễn thoáng kinh ngạc, giương mắt nhìn cậu.

Dương Quýnh nói: "Tôi lúc nhỏ từng học qua một lớp thư pháp, chỉ là rất nhiều năm rồi chưa từng luyện, chẳng biết có được hay không?"

Phó Duy Diễn tốt xấu gì cũng lộ ra một chút ý cười, sảng khoái nói: "Được."

Hai người tiếp tục xem xét đến những vấn đề chung khác. Tiệc cưới cả hai đều là lần đầu làm, lại không có người lớn trong nhà hỗ trợ lo liệu, khó tránh khỏi việc nhớ ra cái nào thì làm cái đó. Lúc này thảo luận rất lâu, thời gian trôi qua hơn một nửa, cuối cùng Dương Quýnh thấy hắn tạm thời đã hài lòng, vội xen vào hỏi: "Yêu cầu của anh đã đề xong cả rồi chứ?"

Phó Duy Diễn nhất thời cũng nghĩ không ra còn gì khác muốn nói, liếc cậu một cái, gật đầu.

Dương Quýnh nói: "Vậy đến phiên tôi đề xuất yêu cầu." Cậu thở dài trong lòng, hỏi Phó Duy Diễn: "Đã làm cả tiệc cưới rồi, hai chúng ta có phải là nên đến gặp mặt cha mẹ đối phương không?"

"Đương nhiên là phải rồi, " Phó Duy Diễn nói: "Vấn đề này còn không quá rõ ràng sao?"

"... Vậy thời điểm đó bố mẹ hỏi đến mấy chi tiết nhỏ thì phải làm sao?" Dương Quýnh bất đắc dĩ nói: "Anh xác định kết hôn vội vàng như vậy, tháng sau đã nghĩ đến chuyện làm tiệc cưới, hiện tại phải giải thích với nguời lớn trong nhà thế nào cũng nên suy nghĩ thật kỹ một chút. Còn nữa, lúc đi thăm bố mẹ của đối phương, lỡ đâu bị hỏi đến chuyện hai ta tại sao quen biết, giao du đã bao lâu, kết hôn vì cái gì... Những thứ này hẳn là nên soạn sẵn để luyện tập trước chứ nhỉ?"

Trong lòng cậu vẫn luôn ghi nhớ chuyện này, bèn suy nghĩ làm sao để thuyết phục Phó Duy Diễn phối hợp dỗ ngon dỗ ngọt Dương Bội Quỳnh, vì vậy từng bước hướng dẫn nói: "Loại sự tình này, phải nói làm sao cho chu toàn một chút, có tình có nghĩa người khác mới tin. Chẳng hạn như lúc anh đi gặp mẹ tôi, anh dự định nói với bà vì sao quyết định cùng tôi kết hôn?"

Cậu cảm thấy bản thân đã gợi ý đến quá rõ ràng, có chút mong đợi mà nhìn Phó Duy Diễn.

Phó Duy Diễn lại nói: "Quá đơn giản, cứ nói cậu để ý tôi đã lâu, vẫn luôn khổ sở theo đuổi, tôi bị thành ý của cậu cảm hóa."

Dương Quýnh: "???"

"Tôi để ý anh hồi nào?" Dương Quýnh quả thực chấn kinh rồi, "Trước đây tôi với anh qua lại còn không nhiều lắm đi?"

"... Đó là vì cậu...yêu đến sâu sắc tự nhiên thấy hèn mọn, không dám mở lời bắt chuyện với tôi... Thời gian à, cứ tính từ lúc ông nội cậu nằm viện trở đi là được," Phó Duy Diễn tự mình suy nghĩ một chút, còn vô cùng hài lòng, tiếp tục nói: "Thiếu niên vô tư hồn nhiên, trái tim non nớt dễ rung động, thế nhưng bất đắc dĩ đối phương quá ưu tú, cho nên chính mình cảm thấy tự ti, chỉ lặng lẽ dõi theo người mình yêu từ xa..." Hắn dừng một chút, hỏi Dương Quýnh: "Đã qua mấy năm rồi nhỉ?"

Dương Quýnh trong lòng phải bị sét đánh đến chết lặng rồi, mặt không cảm xúc nói: "Tám năm."

"Đúng vậy, thiếu niên lặng lẽ dõi theo người mình yêu tám năm, tám năm sau bởi vì sự tình vân vân và mây mây, hai người gặp lại nhau..."

"Sự tình vân vân cái gì?" Dương Quýnh bị sét đánh đến sững sờ, tức giận nói: "... Anh đừng quên tôi đã từng lĩnh chứng một lần rồi có được không? Thiếu niên đã sớm quên mất người mình yêu dáng dấp ra sao, còn chuẩn bị cùng người khác song túc song phi đây!" Chỉ tiếc là còn chưa bay lên nổi*.

*song túc song phi: ý chỉ những đôi tình nhân quấn quýt không rời, đi đâu cũng có nhau, chữ "phi" có nghĩa là bay.

Phó Duy Diễn nhất thời nghẹn họng, há hốc miệng, lại nghĩ mãi không ra cái gì khác, cảm thấy phiền phức, hỏi cậu: "Vậy cậu nói phải làm sao đây? Cậu tự soạn thử xem?"

"..." Dương Quýnh cũng nghĩ không ra, do dự một chút, đột nhiên nghĩ đến một chiêu, nheo mắt nhìn hắn hỏi: "Bằng không đổi lại đi?"

Phó Duy Diễn lẳng lặng nhìn cậu chờ lời thoại.

Dương Quýnh suy nghĩ một chút, ở trong bụng trau chuốt một phen, sau đó mới nói: "Cứ nói năm đó ngay từ lúc hai ta quen biết, anh đã để ý tôi..."

Phó Duy Diễn lập tức phủ nhận: "Làm gì có khả năng!"

Dương Quýnh cũng cau mày: "Làm sao lại không thể?"

Phó Duy Diễn tức đến buồn cười, "Cậu không cao hơn tôi, lớn lên không đẹp bằng tôi, tôi lại không mù, nhìn chỗ nào có thể để ý cậu được hả?"

Dương Quýnh mặc kệ, cũng không cùng hắn giảng đạo lý, thắng thắn nói: "Dù sao để ý cũng chính là để ý thôi! Vương bát (con rùa) nhìn hạt đậu xanh*, coi như tiếng sét ái tình không được sao!"

*mắt rùa và hạt đậu xanh đều hình tròn, có màu xanh lá, cho nên khi rùa và hạt đậu xanh đối diện nhìn nhau, phát hiện có điểm chung nên yêu nhau say đắm. ừm.. đại loại vậy á, nên mình để "tiếng sét ái tình", hoặc là "lọt vào mắt xanh" gì đó.

Phó Duy Diễn phản bác: "Tiếng sét ái tình cũng là hai người đều để ý nhau đi, cớ sao lại thành tôi đơn phương thầm mến?"

"Vậy chi bằng..." Dương Quýnh trong đầu có một bóng đèn lóe sáng, đột nhiên nảy ra ý hay: "... Chi bằng như vậy đi, lúc đến nhà anh, thì nói là năm đó tôi thầm mến anh. Sau đó đến nhà tôi thì lại nói anh thầm mến tôi. Dù sao như vậy hai bên đều giữ được thể diện, bằng không nếu nói như anh thì tựa như tôi phải van cầu anh vậy, trong lòng mẹ tôi sẽ không quá thoải mái."

"..." Phó Duy Diễn: "... Được thôi được thôi." Hắn có chút buồn bực vung tay lên, lại hỏi: "Chỉ có thế thôi à?"

Dương Quýnh chủ yếu lo lắng mỗi chuyện này, hiện đã giải quyết xong, trong lòng nhất thời buông lỏng không ít, gật đầu nói: "Bây giờ tạm thế đã."

"Vậy đi thôi, " Phó Duy Diễn đi ra ngoài, đi được hai bước đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu lại nói bổ sung: "Dứt khoát thỏa thuận thêm một vấn đề nữa."

Dương Quýnh hỏi: "Lại thêm gì cơ?"

"Nhỡ đâu đến lúc bị hỏi cái khác thì sao? Nằm trên nằm dưới gì đó, " Mặt Phó Duy Diễn không đỏ không mắc cỡ, hắn vừa đi vừa nói: "Đến lúc đó cũng quyết định như vậy đi, ở nhà tôi thì nói tôi nằm trên, ở nhà cậu lại nói cậu nằm trên."

Dương Quýnh: "... Được."

Hai người trở về từng người bận rộn mất mấy ngày, thời điểm tổ chức tiệc cưới cũng rất mau chóng được xác định.

Dương Quýnh không biết Phó Duy Diễn nói chuyện với người nhà thế nào, chính cậu xin nghỉ dài hạn ở công ty, lại chuẩn bị tới lui, mới rút ra được một ngày rảnh rỗi đến nói chuyện này với Dương Bội Quỳnh. Dương Bội Quỳnh giật nảy cả mình, thế nhưng vừa nghe là Phó Duy Diễn, trái lại không hỏi nhiều, chỉ dặn dò cậu tìm một ngày mời Phó Duy Diễn tới nhà ăn cơm.

Dương Quýnh lúc đó thấy sắc mặt bà không được tốt, trong lòng còn lo lắng một phen, bèn đem nguyên nhân chia tay với Giang Chí Hoành từ đầu đến cuối nói một lần. Cậu tự động lược bớt đi chi tiết hai người đã đăng ký kết hôn, chỉ nói bạn học của Giang Chí Hoành trở về, hắn di tình biệt luyến muốn lần nữa theo đuổi cựu ái, cho nên cùng với cậu cũng tính là chia tay trong hòa bình.

Dương Bội Quỳnh chỉ gật đầu, sau đó lại ngậm miệng không đề cập tới Giang Chí Hoành, chỉ hỏi công việc của Phó Duy Diễn như thế nào, bố mẹ hắn có dễ ở chung hay không.

Dương Quýnh căn bản chưa từng thấy mẹ của Phó Duy Diễn, chỉ nhớ rõ bộ dạng nằm viện của bố hắn mấy năm về trước -- ông Phó khi ấy bệnh cũng không nhẹ, thế nhưng cả người đều tràn đầy sinh lực, mỗi ngày được chăm sóc đến mặt mày hồng hào, còn thích đuổi theo trêu ghẹo mấy cô y tá nhỏ.

Cậu đơn giản tổng kết vài thứ, còn chính mình thêm mắm dặm muối, đem cả ông Phó bà Phó miêu tả thành đặc biệt hòa ái dễ gần, dí dỏm hài hước. Rồi mới miễn cưỡng ứng phó qua chuyện.

Chỉ là ứng phó xong Dương Bội Quỳnh, Phó Duy Diễn bên kia lại có chút khó hầu hạ, hôm nay hỏi cậu đi xem phòng ở chưa, ngày mai lại hỏi cậu thiệp mời viết đến đâu rồi.

Dương Quýnh trước đây lúc chuẩn bị kết hôn cùng Giang Chí Hoành đều không phải cân nhắc mấy phương diện này, hiện tại vì một cái hình hôn mà ngược lại phải gióng trống khua chiêng, bận đông bận tây. Một mình cậu quản tới quản lui, khó tránh khỏi vì quá bận rộn mà phạm sai lầm. Thiệp mời mới đầu còn viết sai năm, sau đó thật vất vả vừa kịp cải chính, lần thứ hai viết lại, mới viết được một nửa, Phó Duy Diễn lại đột nhiên gọi điện đến, nói cậu đi gặp mặt người bên dịch vụ hôn lễ, thảo luận một vài chi tiết nhỏ cho lễ cưới.

Dương Quýnh nén giận, lại xếp gọn một nửa thiệp mời lại rồi rời nhà ra ngoài. Nửa đường Phó Duy Diễn lại gọi điện tới, hỏi cậu định mua quà đáp lễ* là gì.

*nguyên văn: 伴手礼(bạn thủ lễ) là quà lưu niệm tặng bạn bè, người thân, cũng có nghĩa là quà vào cửa (door gift) tặng cho khách đến dự đám cưới như một phần đáp lễ.

Tiết trời tháng ba bất chợt ấm áp lên, trên xe buýt người chen chúc người, đủ thứ mùi hỗn tạp đã bắt đầu tỏa ra bốn phía.

Dương Quýnh một tay bám trên móc vịn, thật vất vả lôi được điện thoại di động ra, vừa nghe được hắn hỏi câu này không nhịn được nổi khùng lên, nói vào điện thoại: "Quà đáp lễ không phải do anh quyết định sao? Tối hôm qua vừa mới nói xong, sao giờ lại hỏi tôi?"

Phó Duy Diễn ở bên kia ồ một tiếng, như thể vừa mới nhớ ra.

Dương Quýnh trong lòng phiền muộn, nhịn không được oán giận nói: "Tôi thông cảm anh công tác cực khổ là một chuyện, thế nhưng anh có thể nào cũng thông cảm cho tôi một chút được không, thật sự coi tôi thành bảo mẫu giúp việc hay gì? Cứ hơi một tí lại gọi điện thoại, anh có thấy phiền không hả?

"Xem cậu tức giận chưa kìa, " Phó Duy Diễn còn ở bên kia kinh ngạc: "Tôi không phải chỉ gọi nhiều lắm có hai cuộc thôi sao?"

Dương Quýnh tức giận: "Chính anh mở lịch sử trò chuyện ra mà đếm xem nhiều hay ít."

Cậu vừa nói xong, đang chuẩn bị lại cằn nhằn Phó Duy Diễn thêm đôi câu, liền cảm thấy bả vai bị ai đó vỗ nhẹ.

Dương Quýnh nhíu mày, quay mặt sang giương mắt nhìn xem là ai, tức khắc sững sờ.

Giang Chí Hoành ở phía sau cậu, cũng đang nắm móc vịn trên xe, bày ra vẻ mặt kinh ngạc nhìn cậu.

Dương Quýnh vội cúp điện thoại.

Giang Chí Hoành chớp mắt, dường như hơi xấu hổ mà cười cười, hỏi: "Ban nãy nhìn thấy ai giông giống em... Không nghĩ quả đúng là..."

Dương Quýnh không biết nói gì, đành phải cười đáp lại.

Giang Chí Hoành ngập ngừng một chút, ấp ủng hỏi: "Vừa nãy em... nói là đang đi công ty dịch vụ hôn lễ?" Gã ho nhẹ, mặt hơi đỏ: "Thật ngại quá, không phải anh cố ý nghe, chính là... vô tình thôi... vừa khéo nghe đến câu này."

"Vâng, " Dương Quýnh nói: "Tháng sau em kết hôn."

Giang Chí Hoành: "..." Gã có chút sửng sốt, nhíu mày ra vẻ khó tin, lại nhìn chằm chằm Dương Quýnh.

Giang Chí Hoành hỏi: "... Là ai?"

Dương Quýnh suy nghĩ một chút, cúi đầu nói: "Anh ấy là bác sĩ, là nam thần mà em thầm mến."

"Em thích anh ấy tám năm, chính xác là ngần ấy thời gian, ban đầu vì cảm thấy anh ấy quá lạnh lùng, ở trên cao không thể với tới, sau đó đường ai nấy đi, cũng cắt đứt liên hệ. Thế nhưng vẫn để lại WeChat, QQ cũng là bạn tốt... Em vẫn luôn... lén lút thông qua mấy tài khoản này theo dõi sinh hoạt của anh ấy, kỳ thực cũng không muốn làm gì, chỉ là thói quen. Đương nhiên, cũng có chút tình cảm. Lúc trước ở bên anh, em nghĩ mình đã quên mất anh ấy..."

Giang Chí Hoành: "!!!" Lời này sao nghe quen tai quá vậy? Có điều... Dương Quýnh thế này, có vẻ như là đang nói thật.

Gã giật giật môi, đứng ngây ngốc tại chỗ trong chốc lát.

Dương Quýnh lại đột nhiên ngượng ngùng cười: "Cũng may ngày đó tụi em gặp lại nhau... Anh ấy tiếp nhận lời thổ lộ của em, hóa ra là anh ấy cũng thích em... Hiện tại tụi em lĩnh chứng rồi, đang chuẩn bị làm tiệc cưới, em nói muốn làm đơn giản thôi, anh ấy không chịu nghe... nói không làm hoành tráng coi sao được..."

Điện thoại Dương Quýnh lại đổ chuông, Giang Chí Hoành liếc mắt ngó qua. Dương Quýnh giương mắt nhìn gã, thấy gã kiên trì nhìn mình chằm chằm, dừng một chút, mỉm cười ấn nút nhận cuộc gọi.

Phó Duy Diễn ở bên kia rít gào: "Cậu vừa mới cúp điện thoại của tôi!! Tôi không phải chỉ gọi nhiều mấy cuộc thôi sao? Tiền điện thoại tôi trả chứ bắt cậu trả à..."

Âm thanh trong điện thoại vọng ra ngoài, Dương Quýnh luống cuống một chút liền cúp máy, thoáng ho khan rồi thẹn thùng cười nói: "Đấy anh thấy chưa, người này thật đúng là....quá dính người."

=====================================

*Chuyện con rùa và đậu xanh...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.