*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dương Quýnh giật bắn cả mình, lồng ngực nổi trống mà vươn mình phi xuống đất, cậu cố nén không dám kêu thành tiếng, thế nhưng trái tim thì nhảy loạn xạ như muốn vọt ra ngoài. Cậu đang mải đứng sững ra như trời trồng, chợt nghe thấy có tiếng người mơ mơ màng màng hầm hừ, sau đó một tiếng tách vang lên, ánh đèn trong phòng tức khắc sáng choang.
Phó Duy Diễn chỉ nhấc nửa thân mình lên, có chút cáu kỉnh híp mắt lại nhíu mày nhìn cậu, trên mặt viết đầy mấy dấu chấm hỏi tràn ngập bất mãn.
Dương Quýnh ngẩn người, không nhịn được quay đầu lại nhìn ra cửa, đến khi thấy rõ ràng đây chính là phòng của mình, càng bối rối tợn. Phó Duy Diễn có vẻ như cũng đã dần thanh tỉnh, đôi mắt từ từ mở lớn lên, cuối cùng đại khái tỉnh rồi, còn "ớ" một tiếng. Hai người gần như cùng một lúc lên tiếng.
"Sao cậu đã về rồi?"
"Sao anh lại ở đây?!"
Dương Quýnh bực bội vô cùng, trả lời trước: "Tôi xong việc rồi thì đương nhiên là về." Cậu vốn định sẵn là ngày kia mới về, giá đặc biệt vé máy bay đều mua xong, kết quả vừa nhìn Phó Duy Diễn sau đó phát mấy tấm hình, nhất thời nảy sinh nghi ngờ hoa của mình lành ít dữ nhiều, cậu đau lòng không chịu nổi, thật sự đứng ngồi không yên, một lần nữa mua vé máy bay ngay trong đêm gấp rút trở về. Vé máy bay khuyến mãi không thể đổi trả, Dương Quýnh mất trắng không ít tiền, ai ngờ trở về ngay cả xác hoa đều không thấy, trong phòng mình lại lòi ra một người sống.
Khi cậu vào phòng không bật đèn, lúc này xung quanh được chiếu sáng, cậu mới phát hiện ba, bốn chiếc dép vứt bừa bãi trên mặt đất, thêm cả mấy đôi tất không biết của ai tròng hai chiếc vào một, tùy tiện đặt ở trên tủ đầu giường. Bên cạnh tất là ly uống nước của cậu, cách đó không xa là mấy bộ quần áo vắt trên ghế thành chồng tướng ở trên ghế. Đồ trang trí mà Từ Chí tặng ở trên bệ cửa sổ cũng bị một xấp tài liệu đẩy sang một bên, dựa sát vào tường hệt như một cô vợ nhỏ bị khinh bạc.
Phó Duy Diễn đại khái là cũng có chút chột dạ, theo tầm mắt của cậu nhìn trái nhìn phải, vừa liếc thoáng qua gian phòng bừa bộn như ổ chuột liền chui tọt vào trong chăn. Dương Quýnh nhìn mà lửa giận bốc lên phừng phừng, đảo mắt nhìn đến chiếc chăn mới trên giường lại càng ngây dại -- đương thời tiết tháng năm, tháng sáu, nhiệt độ ngoài trời hơn ba mươi độ, cậu vốn dĩ đã chuyển sang dùng chăn mỏng, ai ngờ Phó Duy Diễn lại lôi chăn lông ngỗng của cậu ra dùng! Còn mở máy điều hòa! Đổi luôn drap giường cậu mới thay!
Dương Quýnh tức giận đến mức quả thực hồn muốn lìa khỏi xác, chỉ tay vào Phó Duy Diễn nửa ngày mới nghiến răng cả giận nói: "Anh xuống giường ngay cho tôi!"
Phó Duy Diễn lập tức nói: "Không!"
Cơn giận của Dương Quýnh không có chỗ phát tiết, thò tay kéo chăn: "Á à còn cãi bướng, tôi quá hiền lành dễ tính nên anh lờn mặt tôi có đúng không! Anh xuống ngay!"
Phó Duy Diễn vội vàng bắt được một đầu khác ôm, "Tôi chỉ ngủ một giấc thôi thì đã làm sao, cái giường này của cậu cũng không phải long sàng! Ấy đậu má cậu đừng lôi đừng lôi! Tôi ngủ lõa thể đấy!"
"Anh còn ngủ lõa thể?" Dương Quýnh nhìn bờ vai trần của hắn càng phát bực, buông tay ra, gằn giọng nói: "Anh có đi hay không? Anh mà không đi tôi liền ngủ anh!"
"... Vậy cậu ngủ đi, " Phó Duy Diễn không nhúc nhích chút nào, nhìn cậu miệng lầm bầm: "Bị cậu ngủ dù sao cũng đỡ hơn bị sâu ngủ."
Dương Quýnh: "..."
"Mấy chậu cây kia của cậu là thứ quỷ quái gì vậy hả, cậu vừa đi côn trùng kéo liền đến đầy phòng, cậu xem bọn nó cắn tôi đây này?" Phó Duy Diễn dứt khoát ngồi dậy, chìa cánh tay ra cho cậu xem.
Dương Quýnh liếc mắt nhìn qua thiếu chút nữa tức đến cười lạnh: "Anh bịa chuyện đối phó cũng có thể nào dùng chút đầu óc đi được không, côn trùng nhà anh có móng tay dài sao, cắn vết gì mà dài vậy?"
"Chỗ đó là bị người nhà bệnh nhân cào, " Phó Duy Diễn nói: "Ba nốt dưới này nè, chỗ này, ngứa chết tôi rồi. Sao tôi có cảm giác trên lưng cũng có... Tôi vừa vào căn phòng kia cả người liền ngứa ngáy."
Dương Quýnh bấy giờ mới nhìn thấy trên cánh tay hắn quả thật có mấy nốt đỏ đỏ. Hoa nguyệt quý đặt ở ban công kia đúng là rất dễ bị bệnh, mùa hè là thời điểm côn trùng sinh sôi, Dương Quýnh chỉ biết vài kiến thức cơ bản, mà cho đến cùng côn trùng kia là loại gì, có cắn người hay không cậu cũng không rõ.
Phó Duy Diễn lại nói: "Tôi chỉ ở phòng này của cậu mấy ngày, chờ cậu xử lý xong đống côn trùng kia tôi liền về lại bên đó."
Dương Quýnh lúc này mới bớt giận một chút, ban nãy cậu kiểm tra phát hiện ra có mấy chậu bên dưới phiến lá lít nha lít nhít toàn là rệp, chen chúc thành một khối đen thùi lùi, cậu không có hội chứng sợ lỗ (Trypophobia) cũng phát tởm đến buồn nôn, nói chi đến Phó Duy Diễn lại còn sợ sâu.
Dương Quýnh nói: "Vậy anh cũng đừng quậy tung lên thế chứ, drap giường tôi vừa mới giặt, anh trái lại còn thật tự giác, còn biết đổi đi. Sao anh không tự lấy của mình mà dùng? Lại muốn đi thu chăn, "Chăn này của tôi là mùa đông đắp, anh mau dậy đi, tôi muốn cất."
Mấy ngày nay Phó Duy Diễn đắp chăn mới thoải mái vô cùng tận, bèn ôm khư khư lấy, ra vẻ đáng thương nói: "Cất đi thì lạnh lắm."
Dương Quýnh cạn lời, "Vậy anh tắt điều hòa đi chứ."
"... Tắt điều hòa đi thì lại nóng!" Phó Duy Diễn nói: "Hơn nữa mở máy điều hòa cũng có thể tiêu trừ ẩm ướt... Uầy cậu không lạnh sao? Mau lên đây đi!"
Dương Quýnh vốn là vừa bị chọc tức vừa bị doạ hoàn toàn không để ý đến gì khác, lúc này trấn tĩnh lại, được hắn nhắc nhở mới phát giác là có chút lạnh -- Phó Duy Diễn không biết chỉnh máy điều hòa ở nhiệt độ bao nhiêu, bốn phía đều là hơi lạnh, y như ngăn đồ tươi sống trong tủ lạnh.
Dương Quýnh cũng có thói quen ngủ lõa thể, vừa rồi cậu cởi hết chỉ còn mỗi một cái quần cộc, lúc này nhất thời run lẩy bẩy.
Phó Duy Diễn đá chăn ra chia cho cậu phân nửa, lại từ chính giữa giường dịch sang phải, nhường cho cậu một nửa bên giường trống. Dương Quýnh mắt thấy cánh tay hướng bên phải hơi di chuyển, cho hắn nhường ra nửa kia đất trống. Dương Quýnh mắt thấy trên cánh tay lãnh d mà bốc lên nổi da gà, nghĩ thầm trước tiên không tính toán với hắn, nhanh chóng cũng chui vào trong chăn.
Cậu mua chăn cỡ lớn, hai người một bên trái một bên phải, chính giữa còn có thể nhét vừa một người đàn ông cao bảy thước. (
tầm 2m6)
Phó Duy Diễn cũng biết việc mình làm không tốt đẹp gì, hắn vốn là dự định trước khi Dương Quýnh về chính mình lén lút trở lại, ai dè bị người bắt được tại trận. Hắn không khỏi mừng húm vì Dương Quýnh lúc này không tính toán với mình, vội khẽ khàng tắt đèn, rúc ở một bên mà nhắm mắt ngủ.
Dương Quýnh đầy một bụng nói chưa kịp hỏi, không lâu sau lại nghe tiếng ngáy khò khè ở bên cạnh, cậu vừa bực vừa buồn cười, ngẫm nghĩ một lát lại nhớ tới công việc của Phó Duy Diễn quá mệt mỏi, trước nghe đồng nghiệp của hắn nói làm nghề này chẳng mấy khi có được giấc ngủ ngon, không ít người còn phải dựa vào thuốc ngủ, trong phút chốc không đành lòng gọi hắn dậy nói chuyện.
Mơ mơ màng màng đến sáng ngày hôm sau, Dương Quýnh cảm giác chính mình như là gặp phải một trận động đất, một tầng gạch đá dầy uỵch đè nặng trên người mình, cậu cố gắng bò ra ngoài, bò mãi bò mãi, liền tỉnh rồi -- hóa ra là mơ thấy ác mộng, chỉ là trên người không có gạch đá, nhưng có một cánh tay vắt ngang qua người... Phó Duy Diễn nằm nghiêng, giống y chang gấu túi koala, trán thì rúc vào trong nách cậu, cánh tay cẳng chân thì đều gác ở trên người cậu.
Đương nhiên tư thế của Dương Quýnh cũng không nhã nhặn gì, tư thế ngủ của cậu quả thật rất dị, bình thường lúc ngủ thường nằm dang tay dang chân ra như sao biển, còn có thể xoay ngang xoay dọc, hôm nay còn đỡ hơn một chút -- cậu nằm chéo giường, tay chân chiếm hết ba phần tư diện tích, nếu không phải Phó Duy Diễn nằm nghiêng lại co người, phỏng chừng đã sớm rơi dưới gầm giường.
Dương Quýnh ngượng ngùng le lưỡi, không nhịn được nhấc lên cánh tay ngửi một cái, cũng may chính mình chuyên cần tắm rửa, trên người còn có thoang thoảng mùi sữa tắm, không đến nỗi phát tán ra mùi gì khó ngửi. Cậu thu tay thu chân lại ngồi dậy, sau đó cẩn thận rón rén xuống giường, vòng qua bên kia giường đẩy Phó Duy Diễn vào chính giữa.
Đồng hồ điểm tới bảy giờ Phó Duy Diễn mới tỉnh lại, hắn mở mắt dùng não bộ xử lý trong phút chốc, khóe mắt thoáng thấy được bên cạnh cửa có một vali hành lý dựa vào tường, tức khắc nhớ ra Dương Quýnh đã trở về. Điều này làm cho hắn mừng rỡ không thôi, vừa vặn Dương Quýnh tiến vào thu dọn đồ đạc, hắn lập tức cất giọng ồn ào: "Sáng hôm nay muốn ăn mì!"
Dương Quýnh liếc xéo hắn một cái, nói: "Hôm nay anh không phải đi làm?"
"Hôm nay thì không, hôm trước tôi thay đồng nghiệp trực ca, vừa lúc hôm nay đổi lại, đến lượt mình nghỉ ngơi." Dứt lời Phó Duy Diễn cong đôi mắt lên, lại dậy mặc quần áo, thuận miệng hỏi cậu: "Cậu xem mấy chậu hoa thế nào chưa."
"Xem rồi, bệnh không nhẹ." Dương Quýnh đá dép lê của hắn đi, dùng giọng điệu ghét bỏ nói: "Anh mau dậy dọn đồ của anh đi, tôi nhìn ra rồi nhé, anh chỉ ăn ở sạch sẽ cho mình anh thôi."
Phó Duy Diễn thích ăn các món mỳ phở, thế nhưng nấu mỳ phở rất mất công, không giống như cơm chỉ cần dùng nồi cơm điện hẹn giờ là xong, cho nên Dương Quýnh bình thường luôn lấy cơm lừa gạt hắn, còn nói mì phở không dễ tiêu hóa, đặc biệt là mấy món hắn thích ăn đều là mỳ khô*, hắn là bác sĩ, nhỡ đâu có hôm nào đang ở trong phòng giải phẫu mà xì hơi một phát thì hỏng.
*Mỳ khô: làm từ các loại bột không qua quá trình lên men, như mỳ Ý pasta, nui, mì ăn liền...., còn mỳ tươi như là bún, phở, bánh hỏi... Hiếm khi bác sĩ được một ngày nghỉ ngơi, Dương Quýnh ngoài miệng bảo hắn phiền, thế nhưng vẫn đi làm món mỳ kiều mạch nguyên cám, luộc thêm quả trứng, bỏ thêm vài miếng thịt hun khói và cải xanh trụng nóng. Đỏ vàng xanh trắng kết hợp đẹp mắt tươi tắn, hương vị cũng nhẹ nhàng khoan khoái. Ngờ đâu chờ đến lúc dọn bát đũa lên bàn, Phó Duy Diễn lại lèm bèm là quá thanh đạm, muốn ăn dưa muối. Trước đó Dương Quýnh đã thanh lý hết mấy bịch dưa cải bẹ xắt lát quá hạn ở trong tủ rồi, đành phải lại đi lấy dầu vừng làm cho hắn một đĩa rau trộn.
Phó Duy Diễn chỉ lo cắm mặt ăn không nói lời nào, Dương Quýnh lại nhớ đến chuyện lần trước Lôi Bằng vì dưa muối mà cãi nhau với Hứa Thụy Vân, nhịn không được đem kể cho Phó Duy Diễn, lại cười nói: "Khi đó tôi nghe còn cảm thấy rất thú vị, sao mà chuyện bé tí như vậy cũng làm ầm làm ĩ lên, tuy vậy sau đó lại cảm thấy cũng có khả năng, giữa người yêu với nhau, mức độ yêu cầu thường tăng lên theo tình cảm, tình cảm càng sâu đậm, lại càng chờ mong đối phương đối xử tốt với mình, một chút việc cỏn con thôi cũng có thể làm dấy lên cảm xúc tiêu cực như là khổ sở, thất vọng."
Phó Duy Diễn ngẩng mặt lên từ trong bát nhìn cậu, tỏ ý không đồng tình, nói, "Tôi thì thấy chỉ là tính khí không tốt mà thôi, cậu xem, cậu cũng rất ít khi phát hỏa, tôi cũng không vì dưa muối mà cãi nhau với cậu."
Dương Quýnh nói: "Đó là bởi vì tôi không có yêu cầu gì ở anh cả."
Cậu nói tới chỗ này lại đổi giọng, ho khan một chút rồi nói: "Tôi hình như nghe được chuyện này ấy mà... Mối tình đầu của anh sắp bị Giang Chí Hoành cuỗm đi mất rồi. Có câu nói này, liệt nữ sợ triền lang*, nam hay nữ về mặt bản chất không khác nhau cho lắm, anh liệu mà suy tính cho thận trọng một chút đi, nhỡ đâu hai người bọn họ phát sinh cái gì, đến lúc đó anh cũng đừng có mà khóc lóc hối hận đấy."
*
"liệt nữ sợ triền lang" = phụ nữ cương trực sợ nam mặt dày dây dưa. Phó Duy Diễn không khỏi cau mày: "Cứ nhắc đến y với tôi mãi làm gì nhở?"
Dương Quýnh: "..." Cậu vốn là có ý tốt, còn rất chu đáo giấu đi chi tiết Giang Chí Hoành nói là "có điểm tiến triển", kết quả người trong cuộc thật giống như không biết trân trọng? Dương Quýnh khựng lại một chút, thành thật nói: "Nếu anh thấy phiền, vậy về sau tôi cũng không đề cập tới nữa. Tôi đây không phải là sợ anh ngộ nhỡ tình cũ khó bỏ, lúc này vừa không chú ý một chốc liền Giang Chí Hoành nẫng tay trên mất sao?"
"Cái gì gọi là sợ tôi bị nẫng tay trên, " Phó Duy Diễn hừ một tiếng, "Tôi thì thấy cậu là sợ Giang Chí Hoành bị nẫng tay trên đi. Không phải tôi nói đâu nha, mắt nhìn người cậu thật chẳng ra gì."
Lòng tốt của Dương Quýnh bị xem là lòng lang dạ thú, vừa nghe hắn nói đến Giang Chí Hoành, càng nuốt không trôi cục tức, hừ một tiếng, nói với hắn: "Cũng không sai, mắt nhìn người của tôi vẫn luôn rất tệ."
Cậu thầm hạ quyết tâm từ rày về sau sẽ không bao giờ bận tâm chuyện yêu đương nhăng nhít của Phó Duy Diễn và Hàn Thao kia nữa, lại nghĩ đến ban công hoa của chính mình, hỏi hắn: "Hồng Hồng của tôi đâu?"
Phó Duy Diễn chợt ngừng động tác, giương mắt nhìn cậu một chút, nói: "Hồng Hồng không phải vẫn ở đó sao?"
Dương Quýnh: "..." Hồng Hồng là chậu hoa cậu thích nhất, chủng loại nếu đem ra so sánh đặc biệt tựa như loại hoa dùng để làm son trong hoàng cung, nụ hoa to đến mười mấy cm đường kính, hương thơm rất nồng nàn. Thế nhưng "Hồng Hồng" mới được thay thế lại không phải cùng một loại, tuy rằng trông rất giống, thế nhưng hoa có rất nhiều nụ nhỏ, không có mùi thơm... Mấu chốt nằm ở chỗ Hồng Hồng mới này là họ dây leo...
Phó Duy Diễn hồn nhiên không hề hay biết sự tình đã bại lộ, còn ngồi đối diện bày ra vẻ mặt nghiêm túc mà giảng giải: "Cậu biết không, cậu vừa mới đi, bọn họ liền bị lang ben, mỗi ngày tôi đều phun thuốc, hiện giờ hình như khá hơn một chút rồi."
"... Người ta gọi là bệnh phấn trắng."
"Ồ." Phó Duy Diễn được khai sáng mà gật đầu lia lịa.
Dương Quýnh vừa bực mình vừa buồn cười, nhìn hắn thật sự là bộ dạng cái gì cũng không hiểu, không nhịn được muốn trêu đùa một phen, chau mày hỏi:"Vậy Tiểu Hoàng thì làm sao... Mà sao tôi lại nhớ hoa của tiểu hoàng* có to đến mức đó đâu nhỉ...?
*
mọi người có nhớ không, tiểu hoàng hoa = hoa cúc. Ánh mắt của Phó Duy Diễn quả nhiên lộ ra một chút hoảng loạn, Dương Quýnh cười trộm trong lòng, lại nghe hắn bên kia khựng lại một lát, sau đó mạnh mồm bịa lý do: "Có thể là vì tôi nuôi khéo, Tiểu Hoàng lớn nhanh."
"... Được vậy thật thì quả là không dễ dàng gì, " Dương Quýnh cười cười: "Vất vả cho anh quá, tôi đây mới đi ra ngoài mấy ngày, hoa cũng lớn, côn trùng nhỏ cũng nhiều, mà hơn hết cả là Hồng Hồng và Tiểu Hoàng đã học xong kỹ năng mới, còn có thể leo tường."
Cậu nói xong thấy Phó Duy Diễn bày ra vẻ mặt vui mừng, cũng không đành lòng vạch trần hắn, chỉ sai khiến: "Hôm nay lại phiền anh vất cả thêm một chút, phụ tôi chuyển nhà cho chúng nó đi."
Mười mấy chậu hoa to to nhỏ nhỏ, cả nở hoa không lẫn nở hoa, bị sâu bệnh hay nhện làm tổ, toàn bộ đều bị dời từ ban công phòng ngủ đến khu vực bỏ trống trong thư phòng.
Vị trí kia vốn là địa bàn nhỏ Phó Duy Diễn chừa ra cho Dương Quýnh, nói là cho cậu dùng để luyện tập diễn xuất. Lúc ấy Dương Quýnh cảm thấy chẳng hiểu ra làm sao, hoài nghi phải chăng là hắn có hiểu lầm thần kỳ gì về việc làm diễn viên, mà cậu cũng không giải thích, hiện tại vừa khéo, chuyển hoa sang đây, một là giữ sạch phòng ngủ, hai nữa là Dương Quýnh ra vào cũng thuận tiện.
Thứ duy nhất không hài lòng chính là mấy cây hoa, thư phòng vốn là nằm ở hướng Bắc, khu vực bỏ trống nằm ở cửa sổ phía đông, cường độ ánh sáng yếu mà thời gian chiếu sáng cũng ngắn. Một vài cây con vì muốn tranh thủ ánh nắng mặt trời mà không quá hai ngày sau đã biến dạng như thể bị người tát lệch, bắt đầu xiên vẹo mà hướng về phía cửa sổ thủy tinh.
Dương Quýnh đau lòng khôn kể, bèn tách riêng mấy chậu cây bệnh và không bệnh ra, hái lá hái lá, phun thuốc phun thuốc, lúc nào cũng hăng hái dịch chuyển phương hướng của mấy chậu hoa sao cho phù hợp, lại suy tính dùng que tre lắp thành một cái giàn, cho mấy chậu nguyệt quý của Phó Duy Diễn leo lên. Cuối cùng cậu còn ghi chép vào một cuốn sổ, ngày nào tưới nước ngày nào bón phân, cái nào dùng thuốc gì, để tránh việc chính mình bị nhầm lẫn.
Phó Duy Diễn ban đầu còn rất đắc chí, cảm thấy bản thân mình thật sự là tuyệt đỉnh thông minh, biết cầm ảnh chụp từ trước đi mua hoa thế vào. Đến tận mấy ngày sau đó, hắn phát hiện mấy chậu hoa kia thế mà thật sự bắt đầu leo giàn tre, mới ý thức được là mình mua sai rồi.
Hắn có chút xấu hổ, thấy Dương Quýnh mỗi ngày bận rộn đi ra đi vào lại không khỏi áy náy bồn chồn, thế nhưng sau đó cảm giác áy náy này liền bị tâm tình khác thay thế-- Phó Duy Diễn đi làm, nói với Dương Quýnh muốn giữa trưa uống canh, Dương Quýnh đáp ứng, kết quả buổi trưa đưa đến cho hắn một phần rau trộn. Hắn phải trực ca, cảm thấy đã thật nhiều ngày không được ăn thịt, bán rẻ tiếng cười bán thảm* nửa ngày, xác định sẽ có canh thịt viên mà ăn, cuối cùng mở thùng giữ ấm ra dòm vào, bên trong lại là món đại lạp bì Đông Bắc*.
*bán thảm: giả vờ tỏ ra thê thảm để lôi kéo, lợi dùng lòng thương hại. Phó Duy Diễn bèn oán thán với Dương Quýnh, dạo này cậu quá không xem trọng tôi, tôi bây giờ đã biến thành thỏ, mỗi ngày ăn rau ăn cỏ qua bữa, cho xin miếng thịt xem nào. Hắn cho là Dương Quýnh nghe xong sẽ thấu hiểu, ai ngờ hôm đó Dương Quýnh bày ra vẻ mặt uể oải, nói với hắn, làm thịt quá tốn công phí sức, thịt kho tàu phải hầm, thịt viên phải hấp, mà bữa nay Tiểu Hoàng Tiểu Hồng còn bị ong gặm lá.
Phó Duy Diễn cũng bị cậu nói đến sốt sắng, còn dành thời gian sau khi tan làm giúp cậu đuổi sâu bọ, kết quả qua mấy ngày giải quyết xong lũ ong, "lang ben" lại tái phát...
Phó Duy Diễn cảm thấy chính mình vô cùng bất an, ở bên trong thế giới nhỏ của Dương Quýnh, hướng lên trên hắn không sánh bằng Lôi Bằng và Giang Chí Hoành, đi xuống dưới hắn lại không sánh bằng mấy chậu hoa hoa cỏ cỏ, nhìn hắn và Dương Quýnh mỗi ngày thời gian tiếp xúc nhiều nhất, nhưng trên thực tế trừ lúc ăn cơm hai người cũng không có giao lưu ở phương diện nào khác, Dương Quýnh trông cũng chẳng có vẻ gì là quan tâm hắn.
Thời điểm duy nhất có thể làm cho đôi mắt của Dương Quýnh luôn dính ở trên người hắn, đó là những lúc đến thăm bà Dương. Khi đó Dương Quýnh mặc dù là giả vờ giả vịt, thế nhưng mỗi lần nhìn hắn đều cười, hai bên má cũng sẽ lõm vào hai lúm đồng tiền nho nhỏ.
Hắn âm thầm thở than, lại lên kế hoạch thứ Tư tuần sau không có ca trực, có thể lại về nhà bà Dương một chuyến, mua ít rau dưa hữu cơ cho bà, hoặc chuyển vài chậu hoa từ bên này sang chẳng hạn... Hắn ở nhà cân nhắc xong xuôi, cũng không tránh được kế hoạch không đuổi kịp biến hóa, quà cáp đều mua cả rồi, bố hắn lại điện thoại tới, nhắc nhở thứ Tư tuần sau tổ chức sinh nhật cho mẹ hắn.
Phó Duy Diễn lập tức cảm thấy đau đầu, quan hệ của bố mẹ hắn không tốt, thế nhưng hai người lại đều gồng mình lên duy trì mặt ngoài hòa bình, nhưng mà hòa bình rồi lại hòa bình không được bao lâu, bà Phó thích lải nhải, lải nhải vài câu thấy bố hắn không nghe liền tức giận, đập bàn quăng bát. Bố hắn lúc đầu còn nhẫn nhịn, sau đó lại trốn, lại sau đó nữa thì bản lĩnh lớn dần, bên người cũng nhiều những cô gái xinh đẹp hơn, bèn dứt khoát dây dưa đến không biết xấu hổ, hết thảy bỏ ngoài tai mà tìm người khác hưởng thụ. Từ cấp ba Phó Duy Diễn đã bắt đầu khuyên bố mẹ hắn ly hôn, những năm nay hai người không ly, mẹ hắn còn một lần mắc bệnh tim, ngược lại là làm cho bố hắn tiết chế không ít, vì vậy còn sẽ đặc biệt lưu ý những chi tiết như tổ chức sinh nhật cho bà, tận lực tránh cho bà ở nhà khóc lóc nỉ non.
Phó Duy Diễn đối với những việc này thật là bất đắc dĩ, tuy rằng chưa bao giờ phải lo cơm ăn áo mặc, ở nhà cũng coi như muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, thế nhưng từ tận đáy lòng vẫn hâm mộ người khác, hâm mộ bạn học, hâm mộ đồng nghiệp, thậm chí lúc trước nghe ông cụ nhà họ Dương nhắc tới cuộc sống sinh hoạt thường ngày của nhà bọn họ, còn vô cùng nghiêm túc hâm mộ Dương Quýnh.
Vì thế hắn cũng không quá tình nguyện để cho Dương Quýnh và người nhà mình tiếp xúc nhiều, cảm thấy hoàn cảnh như vậy phỏng chừng khiến cho người khác nhìn vào sẽ chê cười.
Ngày thứ tư nháy mắt đã tới, Phó Duy Diễn đã nói cho Dương Quýnh trước đó một ngày, hỏi xin ý cậu. Dương Quýnh cảm thấy bà Phó có vẻ nhưng không quá ưa thích mình, bèn cũng thức thời bày tỏ rằng tiệc liên hoan buổi tối nhà hắn cậu không tham dự, mà bất kể thế nào cũng phải đến nhà thăm hỏi một chút, dù sao mình cũng là bậc làm con. Cậu cũng không quá kén chọn quà tặng, chỉ mua một ít mỹ phẩm, vừa an toàn lại cũng không có thành ý gì đáng nói.
Buổi trưa hai người chạy tới, bà Phó đã chờ ở trước cửa nhà. Dương Quýnh là lần đầu thấy bà, từ xa nhìn lại chỉ cảm thấy vóc người bà nhỏ nhắn, mặt mày thon dài, chờ đến gần hơn nữa, mới phát hiện phong cách ăn nói và làm việc của người này đều là mềm mỏng thiếu quyết đoán, như là chỉ thể hiện ra bộ mặt dĩ hòa vi quý.
Bà Phó từ xa kéo tay Phó Duy Diễn, vui vẻ cười nói: "Con trai của mẹ trở về rồi, gần đây công việc có bận không? Uầy xem con này, sao mẹ cứ có cảm giác cái cằm lại nhọn hoắt thế này nhỉ, là ăn uống không no đủ sao?"
Phó Duy Diễn không nhịn được cau mày, đáp ngắn gọn: "Con vẫn vậy mà."
Ngược lại là Dương Quýnh ở đằng sau cười bổ sung cho hắn: "Công việc của Phó Duy Diễn vẫn ổn ạ, chỉ là tuần trước đồng nghiệp có đứa con trong nhà sinh bệnh, anh ấy phải trực thay người ta một buổi."
Bà Phó ồ một tiếng gật đầu, rồi lập tức cất bước đuổi tới, nói giọng thở than: "Vậy con đổi lại ca trực chưa? Người ta có con có cái, con thì không có, lại bị người ta bắt nạt rồi đó..."
Dương Quýnh: "..."
Phó Duy Diễn lại bị ca đến váng đầu một bài muốn sinh cháu, ấn đường quả thực sắp xoắn thành bánh quai chèo, Dương Quýnh ở bên cạnh nghe được líu cả lưỡi. Không lâu sau cơm trưa dọn lên, mẹ hắn lại tiếp tục lải nhải chủ đề này, tuy nhiên bị ông Phó nhanh chóng ngắt lời, mở miệng bảo Dương Quýnh ăn cơm, lại quay đầu sang mắng: "Bà đủ chưa! Duy Diễn vừa mới kết hôn, bà bắt nó đi đâu sinh con đây! Bà bảo ai sinh, bảo Tiểu Dương sinh sao?!"
Bà Phó ngồi tại chỗ ngượng ngùng nở nụ cười, nói rằng: "Tôi cũng chỉ nói bâng quơ chuyện sinh con dưỡng già thôi mà, cũng đâu nói là bắt thằng bé sinh ngay bây giờ."
Ông Phó cau mày, cầm đũa gõ lên mâm choang choang mấy tiếng, quở bà, "Thôi im đi, không nói được gì hay thì đừng nói! Ăn cơm cũng không yên với cái miệng của bà!"
Bà Phó nhất thời im bặt, gượng gạo nở nụ cười với mọi người, lại gắp thức ăn trên bàn ăn mấy miếng. Nhưng chỉ một lát sau, bà liền nghiêng đầu rảo bước đi ra ngoài.
Dương Quýnh đang ngồi trên bàn ăn không tiện lộn xộn đi xem tình hình, lấy chân đá đá Phó Duy Diễn. Phó Duy Diễn liếc cậu một cái, cuối cùng cũng đi theo ra ngoài. Chuyến này đi rất lâu, trong lúc đó ông Phó khách khí nói với Dương Quýnh cứ từ từ ăn, chính mình đi đến thư phòng. Dương Quýnh làm sao có thể thật sự tự mình ăn tiếp, nói với dì giúp việc một tiếng, lại quay đầu ra ngoài đi tìm Phó Duy Diễn.
Phó Duy Diễn đang nằm ở một cái ghế dài dưới nhà, hai tay đút ở trong túi áo, trên miệng rít điếu thuốc, duỗi đôi chân dài nhắm mắt nghỉ ngơi. Buổi trưa mặt trời tỏa nhiệt gay gắt, Dương Quýnh đi tới, thoáng chần chừ, vòng qua hướng Nam của hắn giúp cản bớt ánh nắng, lại thò tay tịch thu điếu thuốc lá trong miệng hắn.
Phó Duy Diễn mở mắt nhìn cậu.
Dương Quýnh hỏi: "Khuyên xong chưa?"
"Xong rồi." Phó Duy Diễn hơi di chuyển, nhường cho cậu một khoảng trống. Hai người song song ngồi xuống, Phó Duy Diễn hỏi: "Làm sao cậu biết mẹ tôi khóc?"
"... Bà ấy khóc sao?" Dương Quýnh mỉm cười nhìn hắn, nhấn tắt mẩu thuốc lá cháy dở: "Tôi không biết mẹ anh có khóc hay không, chỉ là cảm thấy, đổi thành ai ở trước mặt khách bị nói như vậy đều sẽ cảm thấy không thoải mái."
Phó Duy Diễn thở dài, nghiêng mặt đi nhìn nơi khác. Lại qua một lát, hắn mới não nề nói: "Hai người bọn họ vẫn luôn như vậy, cậu có ở đây hay không cũng đều thế thôi, mỗi lần mở đầu đều là mẹ tôi kể lể nhiều chuyện, cũng không nhất định là kể chuyện gì, thế nhưng chỉ cần nói tới thì kiểu gì cũng sẽ luôn miệng lèm bèm mãi không thôi, mãi cho đến cha tôi nổi giận, sau đó lại tan rã trong không vui. Hầy, từ nhỏ tôi đã luôn hâm mộ người khác, lúc còn bé khi nhà cũ của chúng tôi còn chưa bị giải tỏa, cũng là ở một nơi có khoảng sân như thế này, mỗi lần trong nhà bố mẹ cãi nhau, tôi liền vác thang ra ngoài, trèo lên xem nhà hàng xóm nấu cơm. Bác gái bên nhà hàng xóm đang làm hoành thánh, ở trong bếp lọc cọc băm thịt làm nhân bánh, bác trai đi bổ củi, đứa con thì nhóm lửa. Con trai nhà bọn họ bằng tuổi tôi, tan học làm bài tập, viết xong bài tập có thể ăn cơm, cơm nước xong cùng cùng nhau đi tản bộ, làm tôi hâm mộ quá chừng."
"Anh hâm mộ sinh hoạt của con nhà người ta hồi nào, " Dương Quýnh cười cười, giơ tay vòng ra sau gáy hắn, nói: "Anh rõ ràng là thèm hoành thánh nhân thịt."
"Cứ coi là như vậy đi, lúc thường bố mẹ tôi cãi vã thì sẽ không nấu cơm, tôi quả thật là thèm đồ ăn nhà." Phó Duy Diễn cũng lắc đầu cười, rồi nhấc cánh tay lên, cho cậu xem một vết sẹo trên bả vai, "Có một bận mùa đông, cái thang bị kết băng trơn trượt, tôi giẫm không vững, ngã xuống còn để lại vết sẹo, cậu xem... Sau đó tôi khoác lác với bạn học, nói là bị người dùng dao chém vào, dọa sợ không ít người."
Hắn nói xong không biết nghĩ đến cái gì, chính mình cong khóe miệng nở nụ cười, Dương Quýnh cũng cười theo, trong lòng lại cảm giác rất khó chịu. Cậu từ nhỏ gia đình êm ấm, không cần biết leo thang xem nhà người ta cười cười nói nói là cái dạng gì, cũng không cần hít hà nức mũi mùi thức ăn bên nhà người ta, sau đó cách một bức tường ở bên này chảy nước miếng.
Dương Quýnh trước đây từng nghe nói, đại khái người ta khi còn bé thiếu thốn cái gì thì lớn lên càng khát khao cái đó, nếu suy luận theo hướng này... Đại khái Phó Duy Diễn là thật sự thiếu ăn. Cậu nghĩ tới đây, lại ngoảnh sang nhìn người trước mắt này, sống mũi thẳng, mi thanh mục tú, anh tuấn rạng ngời, lại cùng với hình ảnh người thanh niên mấy năm trước vì uống trộm canh bị phát hiện mà khuôn mặt đỏ ửng chồng chất lên nhau một cách kỳ dị.
Dương Quýnh bất giác khe khẽ thở dài, giơ tay lơ đãng sờ sờ sau gáy của hắn, nhẹ giọng bảo: "Về sau anh muốn ăn gì, tôi làm cho anh ăn."
"Có thật không, " Phó Duy Diễn nhìn cậu, còn có chút không dám tin: "Cậu nói phải giữ lời."
Dương Quýnh gật đầu cười cười, nghĩ thầm cùng lắm là nhiều thêm mấy món thịt thôi chứ gì, anh còn thật sự mỗi ngày gọi món sao. Vì thế cậu không quá để tâm, mãi đến tận sáng ngày hôm sau Phó Duy Diễn đi làm, cậu như thường lệ đi chăm dàn hoa kia của mình, mới phát hiện ở một bên cuốn sổ của mình nhiều thêm mấy dòng chữ.
Cuốn sổ:
"Thứ hai: Đánh số 1, 3, 7 bón phân Áo Lục", mặt sau bị người thêm vào【 gà tre hầm nấm 】 Thứ ba: Phun thuốc diệt côn trùng Tỳ Trùng Lâm cho các chậu 7.5L【 Phi lê cá nhúng giấm 】 Thứ sáu... Đánh số XX... Tưới nước 【 Canh chua cay 】 ...
=====================================
Editor: ui nhân thê... ;_; *Đại lạp bì Đông Bắc là một món salad trộn, bột năng/bột ngô được hòa vào nước theo tỷ lệ 1:1, đem đi hấp thành lát mỏng (như bánh tráng, bánh cuốn bên mình), sau đó trộn cùng bắp cải, cà rốt, dưa chuột,...