*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nghịch Lữ kể về hai người yêu nhau vì thời gian mà bỏ lỡ nhau, cuộn phim mở đầu với cảnh nam thứ vội vã đẩy cửa vào một quán sinh tố hoa quả, mờ mịt luống cuống mà tìm kiếm bóng lưng của vai chính. Kỷ Hiểu đã từng hình dung cảnh tượng đó rất nhiều lần, tưởng tượng người kia trở về sau nhiều năm, nên mặc đồ gì, động tác thế nào, biểu cảm ra sao... Y cân nhắc nhiều lần ở trong lòng, mãi cho đến cuối cùng cũng xây dựng được một hình ảnh có thể thỏa mãn. Ai ngờ ngày hôm nay Dương Quýnh đẩy cửa đi vào, trong vòng nửa phút từ lúc vào cửa cho đến lúc quay đầu nhìn sang, tất cả biểu hiện đều trùng khớp với hình ảnh trong đầu hắn.
Ngay cả quần áo cũng giống hệt như y tưởng tượng, có chút thần kỳ.
Kỷ Hiểu vốn dĩ cũng không gọi người khác đến thử vai, lần này về cơ bản trong lòng đã xác định lựa chọn Dương Quýnh. Vì vậy y hỏi: "Trước đây cậu đã diễn qua những nhân vật nào?"
Có người dời vào trong, nhường ra một vị trí ngồi trống cho Dương Quýnh.
Dương Quýnh vội tươi cười đầy cảm kích với người nọ, ngồi xuống dựng thẳng lưng, suy nghĩ một chút rồi thật thà nói: "Các nhân vật tôi từng diễn qua gồm có ăn mày, binh lính, chủ công viên giải trí, thái giám..."
Kỷ Hiểu ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt của bốn năm người khác cũng đồng loạt quét tới.
Kỷ Hiểu giơ tay ngắt lời, hỏi: "Vai nào là diễn chính?"
Dương Quýnh thẹn thùng: "Tôi còn chưa bao giờ được diễn vai chính."
"Không sao, " Kỷ Hiểu an ủi cậu nói: "... Vậy trong số đó nhân vật có đất diễn tương đối khá nhất là cái nào? Đàm luận cảm nghĩ của cậu thử xem."
Mấy năm nay Dương Quýnh vẫn luôn đóng vai quần chúng, có lúc bận rộn ở phim trường còn có thể chạy qua chạy lại diễn cùng một lúc mấy vai, bên này đóng vai tiểu thái giám một ngày, sang bên kia lại làm một chân kéo xe một ngày khác, vai diễn cho ra hồn một chút thì cậu nghĩ không ra. Trong số các nhân vật gần đây nhất cũng chỉ có vai tiểu thái giám lần trước là khá nhiều đất diễn, cậu vẫn còn nhớ được vài lời thoại.
Dương Quýnh nghĩ nát óc, nặn ra một bài cảm nghĩ tám trăm chữ về vai thái giám...
Lúc cậu mới nói đến một nửa, bên cạnh đã có người xì xì bật cười. Dương Quýnh có chút lúng túng, vừa quan sát sắc mặt Kỷ Hiểu, vừa tốt xấu gì cũng kiên trì nói cho xong.
Nào ngờ Kỷ Hiểu lại không hề ngại, gật đầu cười: "Tài hùng biện ổn đấy."
Dương Quýnh: "..."
Kỷ Hiểu nói: "Cậu trước tiên cầm kịch bản về xem, hiện tại đoàn làm phim còn chưa hoàn thành công tác chuẩn bị, đại khái trung tuần tháng sau có thể ký hợp đồng với cậu, thù lao bảo đảm mỗi tập mười vạn, phần diễn của cậu khoảng chừng trên dưới ba mươi tập, lúc ký hợp đồng sẽ ghi rõ con số chính xác. Đương nhiên, con số này đã bao hàm hết thảy chi phí cho cậu, gồm cả phối âm và tuyên truyền các thứ ở hậu kỳ, mấy chuyện này cậu đều rõ ràng cả rồi chứ?"
Trong lòng Dương Quýnh vừa mừng vừa sợ, không nghĩ tới mình thật sự qua ải rồi, vội gật đầu không ngừng nói: "Rõ ràng rõ ràng." Trên thực tế, nửa chữ bẻ đôi cậu cũng không rõ, trước đây thù lao của cậu đều tính theo ngày, một ngày ba trăm hoặc năm trăm là tốt lắm rồi, đã bao giờ đường hoàng bàn luận với người ta chuyện hợp đồng diễn viên đâu.
Kỷ Hiểu gật đầu, lại nói: "Bên tôi thù lao đóng phim cũng là kết toán theo giai đoạn, đầu tiên vào ngày ký hợp đồng sẽ trả trước cho cậu 20%, quay đến một nửa lại trả thêm một phần, cho đến những thước phim cuối cùng quay xong rồi lại thanh toán cho cậu toàn bộ khoản còn lại. Tiền thuế được khấu trừ ở bên này, những vấn đề khác liên quan đến thù lao thì đến ngày ký hợp đồng bàn lại sau. Tuy nhiên, có một điểm cần phải làm rõ từ đâu." Kỷ Hiểu nhìn Dương Quýnh, gõ lên bàn, nghiêm túc nói: "Chỗ chúng tôi quay chụp không chấp nhận bất kỳ hình thức đến muộn hay bỏ vai diễn nào, trong thời gian quay cũng không cho phép tiếp nhận lời mời đóng phim từ bên thứ ba, công tác tuyên truyền hậu kỳ (
PR phim) cũng nhất định phải phối hợp, mấy vấn đề này đều không thể thương lượng."
Dương Quýnh biết rằng những diễn viên đang "hot" hiện tại xoay ca đi diễn nhiều phim cùng một lúc là chuyện bình thường, có một số việc mà hợp đồng viết xong rồi cũng không ngăn được, dù sao những người đó cũng không thiếu thốn chút tiền bồi thường vi phạm hợp đồng.
Dương Quýnh nói: "Ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ tuân thủ quy tắc." Cậu vốn dĩ muốn nói mình cũng không có vai diễn nào khác để quay, phí bồi thường vi phạm hợp đồng cũng không đền nổi, mong người đừng lo lắng, cơ mà nghĩ bụng cảm thấy nói ra như vậy thì không ổn, thật giống như có chút quá tự hạ giá bản thân, kiểu như bán thảm ra vẻ tội nghiệp, vì thế nuốt mấy lời này trở về.
Kỷ Hiểu gật đầu, ừ một tiếng, lại tóm tắt cốt truyện cho cậu, sau đó đàm luận thêm vài câu nữa, rồi để Dương Quýnh về trước.
Dương Quýnh chân trước vừa đi, chân sau đã có người nói với Kỷ Hiểu: "Anh có thấy mệt không, tìm một người cái gì cũng không hiểu, với cái giá này thì kiểu gì mà chẳng tìm được một diễn viên đường hoàng ra dáng, còn cậu này làm diễn viên quần chúng chạy sáu, bảy năm vẫn là diễn viên quần chúng, kiến thức chuyên nghiệp vừa hỏi ba không biết cả ba, ngay cả hợp đồng chính thức lẫn kịch bản chắc cũng đều chưa từng sờ qua quá."
Kỷ Hiểu thờ ơ ngả người về phía sau, nhíu mày nói: "Không sờ qua thì không sờ qua chứ, sờ nhiều thì thành quen thôi."
"... Vậy cậu nhìn trúng điểm gì?"
Kỷ Hiểu cười cười, phun ra ba chữ: "Trúng khí chất."
Dương Quýnh có lẽ không biết mình còn có cái gọi là khí chất. Cậu đi ra khỏi cửa hàng sinh tố còn gồng mình giả trang bình tĩnh, sau đó bước chân càng lúc càng nhanh, chờ đến khi ra đường dành riêng cho người đi bộ, lại không nhịn được hú hét í ới chạy về phía trước.
Phim truyền hình, ba mươi tập, một tập 10 vạn, quay xong một bộ này chính là 300 vạn (
ba triệu). Cho dù bị đánh thuế một nửa, có thể đến tay 150 vạn cũng vượt xa thu nhập mười mấy năm của cậu. Hơn nữa còn là nhân vật chính, có thể lộ mặt, có lời thoại... Hết thảy những việc cậu ngày ngày mong ước lại bất thình lình nện xuống trước mặt, cậu vẫn cảm thấy có chút vi diệu. Lại nói, cậu vừa vặn chưa gia hạn hợp đồng với công ty, chỗ thù lao này nếu nhận được, thật thà thì chia cho công ty một ít, không thật thà thì chính mình ôm trọn cũng có thể, cũng chẳng ai nói được gì...
Cậu hú hét đầy phấn khích đi suốt một đường ra ngoài, lúc đến trạm xe buýt mới phát hiện mình chạy loạn phương hướng. Chỉ là niềm hưng phấn còn chưa qua đi, trong lòng cũng không sốt sắng, tìm một góc đứng thở một hơi, lập tức gọi điện thoại cho Phó Duy Diễn.
Phó Duy Diễn vừa vặn đang rảnh tay, nhận điện thoại liền hỏi cậu: "Thông qua rồi?"
"Đúng vậy, " Dương Quýnh nói: "Anh biết bọn họ cho em bao nhiêu tiền không?"
Phó Duy Diễn hỏi: "Bao nhiêu?"
"Cũng không nhiều, " Dương Quýnh không nhịn được ra vẻ tinh tướng, nhàn nhạt nói: "Khoảng chừng hai ba trăm vạn đi."
Phó Duy Diễn: "..."
Dương Quýnh: "..." Khóe miệng cậu nhếch lên cười không áp xuống nổi, chỉ là vẫn luôn kìm nén, chờ Phó Duy Diễn kinh ngạc thốt lên.
Phó Duy Diễn lại vui mừng hớn hở mà tranh công lao về phần mình, kiêu ngạo nói: "Thấy anh lợi hại chưa! Anh đã nói bà xã anh nhất định làm được."
Dương Quýnh không nhịn được mà bật cười, không quên bật lại hắn: "Anh mới là bà xã."
"... Bà xã là cần có người nuôi, " Phó Duy Diễn hỏi: "Em nuôi anh sao?"
Dương Quýnh vô cùng phấn khích, hầm hừ nói: "Chả lẽ không nuôi nổi sao, giờ em sắp có 2,3 triệu đây, cầm mà tiêu xài thoải mái!"
Phó Duy Diễn chặc lưỡi một tiếng, cười nói: "Coi em ghê gớm chưa kìa."
"... Chứ sao, " Dương Quýnh cũng cười: "Người nghèo phát tài, đều là cái đạo đức này cả! Em nói với anh rồi, anh ngoan ngoãn nghe lời em, bằng không em sẽ đi ra ngoài bao nuôi tiểu bạch kiểm."
"Trước tiên bao nuôi anh đi đã rồi nói sau, " Tâm tình của Phó Duy Diễn thật tốt, cũng phụ họa theo cậu, thuận miệng nói: "Vậy vợ yêu giàu có ơi, ngày mai có thể thăng cấp cho ở phòng suite được không nè."
Dương Quýnh hỏi: "Phòng suite bao nhiêu tiền cơ?"
"Vài nghìn."
"... Anh tuyệt vọng đi!" Dương Quýnh lạnh lùng cự tuyệt: "Tên tiểu bạch kiểm này không được, yêu cầu trả hàng. Đổi người khác."
Hai người lại cười nói vui vẻ vài câu, Phó Duy Diễn có việc nên cúp trước.
Dương Quýnh ngồi xe về nhà, trên đường lại không nhịn được mà báo tin vui cho Lôi Bằng. Lôi Bằng cũng vui mừng cho cậu, lại nhắc nhở: "Bây giờ phấn khích một chút cũng được, nhưng mà đừng tiếp tục nói với người khác nữa, đặc biệt là người của công ty của các cậu, cẩn thận bị nẫng tay trên." Lại nói: "Đến lúc ký hợp đồng nhớ để ý kỹ điều khoản hợp đồng, lúc chưa bàn là một chuyện, lúc sau bàn xong ký kết rồi lại là một chuyện khác, anh từng có kinh nghiệm chịu thiệt rồi. Thời gian vào đoàn cũng ước định cho cẩn thận, ngoài ra cậu biết bên đầu tư là ai chưa? Anh giúp cậu tra một chút danh tiếng của nhà đó, nhỡ đâu có phốt khất nợ lương thì phải cảnh giác một chút."
Dương Quýnh đích thị là lần đầu tiên trải qua mấy việc này, cũng không biết chi tiết nào cần phải chú ý, trong lòng cảm kích không thôi, vội hỏi: "Em còn không biết bên đầu tư là ai, để tới lúc ký hợp đồng lưu ý một chút là được."
Lôi Bằng đáp ứng một tiếng, y còn nghĩ tới rất nhiều hạng mục khác cần chú ý, thế nhưng vừa sợ Dương Quýnh đang mải hào hứng vô cùng, nói nhiều quá thì khó tránh khỏi mất hứng, vì vậy cười nói: "OK, có chuyện gì thì tìm anh bất cứ lúc nào."
"Được, " Dương Quýnh định cúp điện thoại, phút cuối cùng hỏi y: "Anh đi công viên rừng xanh bao giờ chưa?"
Lôi Bằng nói: "Đi rồi, sao vậy?"
"Bên đó chỗ nghỉ chân thế nào ạ?" Dương Quýnh nói: "Ngày mai em dẫn bà ngoại đi qua chơi, định ở một đêm, nhưng mà chưa nghĩ ra là ở phòng nào... Anh có đề cử gì không?"
Lôi Bằng cười nói: "Nếu dư dả tiền thì chọn phòng suite rất ổn, phòng suite ở đó đều là dạng villa độc lập, tính riêng tư cao, view cũng rất đẹp, mỗi tội hiện giờ đang là cao điểm mùa du lịch, tiền phòng dự là sẽ tăng gấp đôi. Phòng phổ thông... cũng được, thế nhưng phòng phổ thông ở đó thì tương đối nhiều muỗi, người cũng vừa đông vừa loạn, chắp vá qua đêm thì có thể, còn nghỉ ngơi thì phỏng chừng là ngủ không ngon."
Dương Quýnh ồ một tiếng.
Cậu thoáng chần chừ, tuy rằng Phó Duy Diễn nói đổi phòng suite các thứ chỉ đơn giản là nói đùa cậu thôi, thế nhưng trong lòng cậu lại không nhịn được mà ghi nhớ, bởi vì mấy ngày nay Phó Duy Diễn bị sắp xếp lịch trực quá gắt gao, mệt vô cùng, nếu như nghỉ ngơi không tốt, cuối tuần lại còn phải ngồi máy bay đường dài, thân thể sẽ không chịu nổi. Tuy vậy phòng suite... cũng hơi quá đắt đỏ. Dù sao cậu cũng còn chưa ký hợp đồng, khoản tiền kia chỉ là hoa trong gương trăng trong nước, hiện giờ số tiền trong tay cậu chân thật nắm giữ, chỉ có khoản tiết kiệm càng tiêu càng vơi kia.
Dương Quýnh không khỏi xoắn xuýt, sau khi về nhà lại liên tục mở trang chủ giới thiệu công viên rừng xanh ra, xem ảnh phòng suite, lại nhìn đến dòng chữ "
Sắp hết phòng trống" trên giao diện đặt phòng. Chờ đến tối Phó Duy Diễn tan tầm trở về, cậu rốt cuộc nhịn không được, cắn răng nhanh chóng ấn xuống nút đặt phòng, lén lút vội vàng điền vào thông tin đặt trước.
Màn hình vừa chuyển một cái, thẻ tín dụng thông báo bị khấu trừ ba ngàn tệ, Dương Quýnh đau lòng đến xuýt xoa một tiếng, lại nhìn đến trang web đặt phòng, quả nhiên đã báo không còn phòng.
Sáng sớm hôm sau, già trẻ ba người đồng loạt từ nhà xuất phát, chính Phó Duy Diễn mang theo một cái túi du lịch lớn, bên trong nhét đến tràn đầy. Dương Quýnh thì ít đồ hơn, chỉ mang theo sữa tắm dầu gội và khăn mặt của hai người, cùng với vài món đồ của bà ngoại.
Người một nhà vui vui vẻ vẻ, kết quả đến lúc xuất phát lại có chuyện phát sinh, Phó Duy Diễn muốn lái chiếc xe đẹp kia, Dương Quýnh lại kiến nghị hắn lái chiếc bình thường hay đi.
Phó Duy Diễn không đồng ý, phụng phịu nói: "Tại sao cơ, tình hình giao thông lại không xấu, mua xe là để đi chứ có phải để ngắm đâu."
Dương Quýnh kiên trì nói: "Đường trong này thì ổn, nhưng mà tiến vào khu du lịch thì đều là đường núi, em nghe Lôi Bằng nói khu du lịch có một đoạn đường rất hẹp, hai bên cũng nhiều chướng ngại vật, nhỡ đâu anh đụng phải thì xót của biết bao."
Phó Duy Diễn nói: "Anh biết ngay, em lúc nào cũng nghe lời mắt kính nhỏ, chính là không nghe anh."
Dương Quýnh nói: "Mắt kính nhỏ từng đi rồi, anh từng đi chưa?"
Phó Duy Diễn sửng sốt một chút, "Chưa."
"Vậy được rồi, chẳng phải là vì lý do an toàn sao, " Dương Quýnh thấy hắn không vui, thỏa hiệp nói: "Dù sao cũng là xe của anh nên anh ra quyết định, em chỉ là thay anh xót của."
"Còn lâu anh mới đau lòng, " Phó Duy Diễn mạnh miệng nói: "Tay lái của anh rất chắc."
"... Thôi đi, " Dương Quýnh không nhịn được nhắc nhở: "Cũng chẳng biết ai ở trên xe chửi nhau với ứng dụng chỉ đường, đang lái xe mà bực bội là không chú ý giới hạn tốc độ, nhìn thấy biển báo còn phanh gấp kéo lê một đoạn..." Kỹ thuật lái xe của Phó Duy Diễn cũng tạm được, thế nhưng tính khí hắn rất kém cỏi, lâu lâu chứng "bực dọc khi đi đường" phát tác, cho nên tổng thể không thẻ cho điểm cao.
Cậu vừa nói xong, bà lão cũng tươi cười hớn hở mà góp vui, nói chêm vào: "Ầy Duy Diễn như thế là giống ông ngoại nó đấy, ông ngoại nó chính là cái tính tình này. Trước đây nhà nào cũng nghèo, không có cơm ăn, ta đi xem mắt ông ngoại nó, hỏi ông ấy ăn chưa, ổng nói ăn rồi! Ăn vịt quay Bắc Kinh, đã no muốn chết... Ta cũng nhiều chuyện, hỏi ổng vịt nướng có ngon hay không, kết quả con đoán xem ông ngoại nó nói gì?"
Dương Quýnh hỏi: "Nói gì ạ?"
"Ông ngoại nó nói, ai nha, cũng thường thôi à! Sa tế bỏ nhiều quá, nghệ thì lại không cho đủ, tàm tạm thôi."
Dương Quýnh xì xì phụt cười, nhìn Phó Duy Diễn mà cười ngặt nghẽo.
Bà ngoại còn tổng kết nói: "Hai người nhà này đều có cái tính đã nghèo còn sĩ diện, càng không có cái gì thì càng nổ về cái đó."
Phó Duy Diễn: "..."
Phó Duy Diễn bưng vẻ mặt kẻ sọc đen* mà lái xe khởi hành, Dương Quýnh ban đầu ngồi ở hàng ghế sau với bà ngoài, đi được một đoạn thì bà ngoại ngủ rồi, Phó Duy lại dừng xe bên vệ đường, bảo Dương Quýnh đi ra đằng trước, còn nói cả hai đều ngồi ở đằng sau, làm như thể coi hắn là tài xế.
*nguyên văn: hắc tuyến, ảnh minh họa cuối chương. Dương Quýnh bất đắc dĩ, đổi chỗ ngồi xong mới nhớ tới vụ việc trước đây Phó Duy Diễn đến đón cậu ở sân bay, không nhịn được mà nói: "Anh cũng biết hai người đều ngồi đằng sau thì không tốt, thế lần trước lúc anh đến sân bay đón em và Lôi Bằng, làm sao lại không chịu cho em ngồi ghế phó lái?"
Phó Duy Diễn nói: "Đó là vì anh không biết kỹ thuật lái xe của mắt kính nhỏ có được hay không, lo lắng cho em mà thôi." Hắn nói xong lại hầm hừ nói: "Hôm ấy anh hiếm khi được về nhà sớm, đã nằm xuống ngủ rồi còn phải đi qua đón em, ngược lại em thì giỏi rồi, không hề ghi nhớ anh tốt ra sao, chỉ nhớ kỹ mắt kính nhỏ lái xe."
"..." Dương Quýnh nói: "Cũng chẳng phải hoàn toàn không nhớ anh tốt thế nào mà, như là cái hôm em đi tổ chức sinh nhật cho Từ Chí ấy, anh lái xe bắt cóc em về nhà em còn chưa cám ơn anh đây."
Phó Duy Diễn: "..." Ngày đó Dương Quýnh nói muốn đi quảng trường hữu nghị gặp Từ Chí, hắn gật gù đồng ý rồi, lát sau lại kéo con người ta về nhà. Hắn làm việc này không chân chính, thế nhưng kết quả coi như thoả mãn.
Phó Duy Diễn từ gương chiếu hậu liếc nhìn ngủ bà lão đang ngủ, lát sau mới do dự hỏi: "Em với cái tên Từ Chí kia còn liên lạc không?"
Dương Quýnh thoáng sửng sốt, đáp: "Không có. Dạo này không để ý anh ta cập nhật vòng bạn bè."
"Để ý cũng không thể để tâm, " Phó Duy Diễn nghiêm túc nói: "Em dù sao cũng là cừu có gia có khẩu."
Dương Quýnh có chút dở khóc dở cười, dù vậy giữa cậu và Từ Chí quả thật rất lúng túng, cũng không có tất yếu gì phải lui tới, suy nghĩ một lát rồi đồng ý: "Được. Không để tâm thì không để tâm."
Phó Duy Diễn lúc này mới thoả mãn, lại hỏi tiếp: "Vậy em và Giang Chí Hoành gần đây có lui tới không?"
"..." Dương Quýnh cạn lời rồi: "Đang êm đẹp em lui tới với anh ta làm gì? Lần trước đã huyên náo một trận khó coi."
"Không biết, anh hỏi thử thôi, còn chẳng phải là sợ em tình cũ khó quên sao, " Phó Duy Diễn hùng hồn dõng dạc nói: "Anh không có cảm giác an toàn."
Dương Quýnh: "..."
Dương Quýnh nói: "Muốn thật sự bàn vấn đề này, vậy anh với Hàn Thao còn lui tới sao?"
Phó Duy Diễn câm nín.
Dương Quýnh chặc lưỡi nói: "Anh xem anh kìa, tiêu chuẩn kép ghê chưa. Em mới là không có cảm giác an toàn đây, Hàn Hàn của anh ngoại hình đẹp, nhà có tiền, công việc tốt, học lực cao... Uây đúng rồi Phó Duy Diễn."
Dương Quýnh tạm dừng nói, quay đầu lại liếc nhìn bà ngoại, hạ giọng nghiêm túc nói: "Tại sao anh không hợp lại với Hàn Thao? Y so chỗ nào với em cũng đều tốt hơn quá nhiều mà!" Trước đây cậu cảm thấy việc này là chuyện riêng tư của Phó Duy Diễn, bám riết hỏi thì không hay, cơ mà bây giờ Phó Duy Diễn trước tiên nhắc đến người yêu cũ, cậu cũng hơi không kiềm chế nổi tính hiếu kỳ của mình. Lại nghĩ không biết chừng còn có thể nghe Phó Duy Diễn khen mình mấy câu.
Ngờ đâu Phó Duy Diễn không buồn nghĩ ngợi nói: "Y nấu ăn không ngon bằng em."
"..." Dương Quýnh bị nghẹn một chút, suy nghĩ trong chốc lát, ấy thế mà lại không có cách nào phản bác. Hàn Thao có biết nấu hay không là một vấn đề... Cơ mà nấu ăn ngon, đây tính là khen người cái kiểu gì vậy!
Dương Quýnh tức giận nói: "Vậy anh cũng thật là nhặt hạt vừng ném quả dưa hấu, lỗ to rồi đó."
"Không lỗ mà, " Phó Duy Diễn lại nói: "Dân dĩ thực vi thiên*, quả dưa hấu có to hơn nữa cũng không thể bằng ông trời đi."
*Dân dĩ thực vi thiên: Dân chúng lấy cái ăn xem như trời, nghĩa là không gì quan trọng bằng lương thực. Câu sau bác sĩ Phó cũng dùng từ thiên, nên mình cắt nghĩa ra luôn. Dương Quýnh: "..."
Phó Duy Diễn lại nói: "Vậy anh so với Giang Chí Hoành thì sao, anh tốt hơn gã ở chỗ nào đây?"
Dương Quýnh có ý định hòa nhau một trận, cười nói: "Anh thì chỗ nào cũng tốt hơn hắn, chỉ có một điểm hơi kém..."
Phó Duy Diễn không phục, tức khắc trừng mắt: "Không thể! Điểm nào cơ! Không phục! Lôi ra đây so sánh rồi lại nói."
Dương Quýnh nói: "Kỹ thuật hôn."
Phó Duy Diễn: "!!!"
Dương Quýnh trông thấy hắn bị sốc, ho khan một chút, không nhịn được nói: "Trong miệng em đều bị anh cắn cho trầy hết, hai ngày nay vẫn luôn đau, bằng không như vậy đi, lần sau anh lại muốn hôn, anh đừng động, cứ để em."
==========================================
Editor: OK để em =))))))))))))) *mặt hắc tuyến