Tài Khoản Yêu Đương Não Tàn Của Ông Xã Tổng Tài

Chương 2



5.

Bên ngoài là hình tượng vợ chồng hòa thuận, đây cũng là điều chúng tôi đã thỏa thuận trước khi kết hôn.

Cho dù không quen thân mật với Giang Tự thì tôi cũng chỉ có thể cố hết sức để áp sự không thoải mái đó xuống.

""Bà Giang! Bà Giang! Nghe nói chiếc váy này là kiểm mới của O Scar, giá tám ngàn vạn, là ông Giang tặng sao? Tình cảm của hai vị thật tốt!""

""Bà Giang! Ba năm trước ngài và tổng giám đốc Giang kết hôn nhưng không tổ chức, bây giờ có cảm thấy tiếc nuối không? Sau này có cơ hội hai người sẽ bổ sung lễ cưới chứ?""

Tôi mỉm cười lễ phép, trả lời an toàn như ""chuyện này không cần thiết"" hay ""yêu thương lẫn nhau mới quan trọng"" gì đó.

Câu hỏi của mấy paparazzi này cũng không khó, thậm chí còn mang theo chút thiện ý khó thấy trong giới giải trí.

Cho đến khi một nữ sinh tóc ngắn đột nhiên chen vào đám người.

Đây chắc chắn là một phóng viên mới vào nghề của báo lá cải, ngôn ngữ có chút kích động.

""Xin hỏi ý kiến của ngài về phỏng vấn của Đường Yến Châu là gì? Ngài cũng từng viết thư tình da diết tình cảm như vậy cho ông Giang sao?""

Lời này vừa dứt, bầu không khí yên tĩnh hơn nhiều.

Ý đồ muốn tìm hiểu chi tiết vô cùng rõ ràng.

Mấy paparazzi khác hai mặt nhìn nhau, dường như cảm thấy có chút khó xử nhưng trong mắt lại lóe sáng.

Tôi ngẩn người mất mấy giây, chủ đề đã bị Giang Tự đón lấy.

Nhưng Giang Tự không trả lời phóng viên mà lại nói với tôi.

Khóe miệng người đàn ông hơi nâng lên, giọng nói trầm thấp mang theo chút uất ức.

""Bà Giang, anh cũng muốn.""

6.

Có lẽ Giang Tự chỉ gặp dịp thì chơi.

Nhưng trái tim tôi vẫn rung động.

Vì tôi cảm nhận được sự nghiêm túc của anh.

Cô phóng viên kia bị đẩy ra ngoài, paparazzi lại điên cuồng chụp ảnh.

Giang Tự vẫy tay, vệ sĩ lập tức tiến lên tạo một con đường cho chúng tôi đi.

Sau đó người đàn ông kéo tay tôi vào sảnh lớn.

7.

Bữa tiệc diễn ra được một nữa, Giang Tự nói ""xin lỗi không tiếp được nữa"" rồi đi về khu vực vệ sinh.

Tôi thấy anh vừa đi vừa gõ điện thoại.

Từ lúc Giang Tự lấy điện thoại ra, điện thoại của tôi cũng đột nhiên vang lên.

Lại là thông báo đăng tin mới của "An An là vợ của tôi"".

[Đều chụp cho tôi! Tôi và vợ yêu phải lên hotsearch với nhau!]

[Phóng viên nhà ai chụp xấu là ông đây đánh sập hết!]

[Hu hu hu, hôm nay tôi mở cửa xe cho vợ yêu, còn cản rượu cho vợ yêu nữa, còn cố ý chọn trang phục tình nhân dùng cho lễ đính hôn nữa, vợ có thấy không? Anh mới là người xứng với vợ nhất!!!]

Tôi: ""...""

??

8.

Nếu đây là trùng hợp, vậy thì cũng quá... trùng hợp rồi đấy?

Tôi còn chưa tìm được lí do khác thì mọi người đột nhiên trở nên ồn ào.

Cửa lớn mở ra, tất cả phóng viên đều vây quanh.

Giây phút thấy người đứng ở cửa lớn, m.áu trong người tôi như đóng băng, một câu cũng nói không nên lời.

Đường Yến Châu quay về rồi.

Tôi không biết giây phút này mình đang có suy nghĩ gì.

Tôi chỉ biết, nếu như bản thân thật sự nhớ thì sẽ không run rẩy như vậy.

(Còn tiếp) 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.