Tài Khoản Yêu Đương Não Tàn Của Ông Xã Tổng Tài

Chương 3



9.

Sau khi quay về, Giang Tự lập tức đứng bên cạnh tôi.

Tôi khoác tay anh theo bản năng, giọng rất nhẹ:

"Em có chút không thoải mái, chúng ta về nhà đi...""

""Được.""

Anh không tò mò hay khó chịu chút nào.

Anh nói với người bên cạnh một tiếng, bày tỏ sự áy náy với chủ nhân bữa tiệc.

Nhưng có lẽ vì Giang Tự có quá nhiều quyền lực nên đối phương nhận được lời xin lỗi cũng cảm thấy hoang mang không kém, người đó không ngừng nói ""không sao"".

Tôi cúi đầu nghe họ nói chuyện, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Tôi nghĩ, nghe được tin tức gần đây và nhìn thấy người trước mặt hoàn toàn không giống nhau.

Cảm giác này cũng không tốt chút nào.

Nhưng không hiểu sao tôi lại có cảm giác an toàn khi ở bên cạnh Giang Tự.

Giang Tự đưa tôi ra bên ngoài bữa tiệc.

Nhưng chưa đi được một nửa, cánh tay của tôi đã bị ai đó kéo lại.

""Không thấy anh sao?""

Đường Yến Châu từ nhỏ đã là công tử bột pha trộn với chút gì đó côn đồ, lúc nào trong giọng nói cũng mang theo sự ngạo mạn.

Ý thức được đang có máy ảnh ở đây, tôi lại lần nữa tiến vào trạng thái làm việc.

Khóe miệng hơi nâng lên, một nụ cười mang theo chút áy náy hoàn hảo ra đời: ""Tôi không thấy anh Đường, thật xin lỗi.""

Đường Yến Châu thấy tôi trả lời như vậy thì nhíu mày lại, vẻ mặt có chút bực bội.

Nhưng lúc nhìn Giang Tự ở bên cạnh, vẻ mặt anh ta cứng lại.

""Có dịp cùng nhau uống một ly nhé, dù sao chúng ta cũng quen nhau đến mười năm.""

""Bạn cũ ôn chuyện với nhau, chắc chồng em sẽ không để ý đâu nhỉ?""

Tôi vô thức nhìn về phía Giang Tự, vẻ mặt anh vẫn lạnh nhạt như cũ.

Giống như căn bản anh không cảm nhận được sự khiêu khích trong lời nói của Đường Yến Châu.

Không chút phản ứng nhưng vẫn vô cùng đè ép người khác.

Là khí thế của người bề trên trong giới này mới có.

""Chồng tôi sẽ không để ý.""

Tôi nhìn Đường Yến Châu, tiếp tục nói: ""Nhưng tôi thì có, tôi cũng không có chuyện cũ gì muốn ôn với anh Đường, chúng tôi đi trước.""

Nói xong tôi kéo tay Giang Tự rời đi.

Giang Tự không nói một câu, vẻ mặt càng ngày càng đen, cuối cùng trực tiếp ngồi cạnh ghế phó lái.

Tôi đưa tay sờ mũi, không hiểu sao anh lại làm vậy, nói tài xế đưa chúng tôi về nhà.

Chỉ một lát sau, trong xe vang lên tiếng ""bộp bộp bộp"" của đầu ngón tay gõ vào màn hình.

Cùng lúc đó, điện thoại trong túi tôi cũng vang lên tiếng thông báo.

Tôi tò mò ấn mở, thiếu chút nữa cười ra tiếng.

[Mọe! Phiền chớt! Nếu biết sớm thằng nhãi này đến thì mình đã thuê thêm mười vệ sĩ ở ngoài khách sạn nữa rồi!]

[Còn ""sẽ không để ý chứ""! Đồ nam trà xanh buồn nôn này!]

[Tức quá trời ơi, phải tìm cơ hội kia gõ cho thằng nhãi này tỉnh ra mới được!]

[Sau đó sẽ nói một trăm lần cho thằng nhãi kia biết: Đó! Cmn! Là! Vợ! Của! Ông! Đây!]

10.

Tôi không nhịn được nữa, trực tiếp cười thành tiếng.

Giang Tự quay đầu nhìn tôi, trong ánh mắt là sự khó hiểu.

Tôi lập tức giải thích: ""Bộ phim mới được đầu tư lớn, em hơi vui quá...""

Vốn cho rằng nói như vậy thì sẽ được cho qua, không ngờ Giang Tự tiếp tục hỏi tiếp.

"Lớn đến mức nào?""

""Kịch bản S+ thì chắc khoảng hai trăm triệu...""

""Năm nay CG tự sản xuất tám bộ S+, đầu tư đều từ ba trăm triệu trở lên.""

Giang Tự thẳng thắn nói.

CG là công ty do Giang Tự và mấy đối tác nữa thành lập.

Mấy năm nay họ bắt đầu đánh vào giới giải trí, bao gồm rất nhiều lĩnh vực.

Tôi mơ mơ màng màng gật đầu: ""Vẫn là anh lớn...""

Lời vừa dứt, trong xe đột nhiên yên tĩnh lạ thường.

Sau khi phát hiện nghĩa khác của câu nói này, tôi thấy tai Giang Tự dần đỏ lên.

11.

Bữa tiệc tối hôm đó xuất hiện nhiều hotsearch hơn tôi tưởng.

Người đại diện gọi nói tôi không cần để ý, nói lộ ra một chút cũng có chỗ tốt, nếu dư luận có tiêu cực cô ấy sẽ thay tôi theo dõi.

Sau đó cô ấy lập tức không ngừng giục tôi vào đoàn làm phim quay chụp.

Quay gần xong, trợ lí nhỏ nói tổng giám đốc Giang đến thăm ban, anh đang chờ tôi ở nhà.

Tôi nghĩ Giang Tự có chuyện gì đó nên mới đến, lập tức ra ngoài tìm anh.

Kết quả vừa đến chỗ rẽ đã bị một người nào đó kéo vào trong ngõ nhỏ.

Tôi đang định kêu lớn thì đột nhiên phát hiện mùi hương vô cùng quen thuộc.

""An An, anh rất nhớ em...""

Đường Yến Châu như phát điên mà ôm lấy tôi, giọng anh ta khàn khàn trầm thấp.

""Năm đó là lỗi của anh, anh biết sai rồi.""

""Anh biết em và tên họ Giang kia là liên hôn thương mại, giữa hai người không có tình cảm, em lại về với anh đi, được không?""

Anh ta nói rất nhanh.

Giây phút đó người tôi cứng lại.

Sau đó tôi run rẩy, bản thân tôi như chìm vào ảo giác và sự đau đớn tột độ.

Ánh mắt cũng tan ra.

Đây là kí ức mà tôi không dám đối mặt nhất.

Có cả sự yêu thương như bố thí của Đường Yến Châu.

""Muốn không? Ngoan, quỳ xuống nhặt lên.""

Anh ta là loại người như vậy nhưng bản thân anh ta lại không biết điều đó.

Mãi đến khi Đường Yến Châu phát hiện tôi không ổn, anh ta hốt hoảng vỗ mặt tôi, lúc này tôi mới lấy lại tinh thần.

""Giang... Chồng tôi rất tốt.""

Tôi đột nhiên đẩy Đường Yến Châu ra.

Hai mắt nhắm lại một lúc, khi mở ra mới có dũng khí nhìn anh ta.

Không có truyền thông, tôi cũng không còn giả vờ nữa, giọng nói trở nên lạnh lùng, lời nói ra cũng vô cùng độc ác.

""Đường Yến Châu, không phải năm đó chính anh nói chúng ta kết thúc rồi sao?""

""Ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ, bây giờ anh biết hành động của mình được gọi là gì không?""

Đường Yến Châu giật mình.

""Không có tự trọng.""

Sau khi nói xong mấy chữ này, tôi trực tiếp đi ra khỏi con ngõ nhỏ.

12.

Sau khi về đến nhà, Giang Tự im lặng nhưng vẫn chờ tôi ăn cơm cùng.

Lúc ăn cơm anh cũng không nói một lời nào, giống như đang giận dỗi vậy.

Mặc dù bình thường Giang Tự cũng ít nói nhưng hôm nay anh làm cho người khác có cảm giác anh rất muốn nói nhưng anh lại không nói.

Tôi sợ anh kìm nén đến nghẹn nên chủ động ra sopha ngồi xem tin tức sau khi ăn xong.

Sau khi tôi rời đi, khoảng một lúc sau, ""An An là vợ tôi"" bắt đầu đăng bài như cũ.

[Vợ cũng bị người ta bắt cóc rồi huhuhu.]

[Rất muốn phong sát tên chó kia.]

[Nhưng tôi sợ bà xã cảm thấy mình lòng dạ hẹp hòi.]

[Đúng là vớ vẩn, tiền của tên chó kia đều là trong nhà cho, trình độ cũng nhà mua cho! Cá cược h.út t.huốc chơi g.ái đều làm hết, không sạch sẽ chút nào!]

[Đâu giống mình, mười sáu tuổi đã tự mở công ty, được cử đến nước A học thạc sĩ, không h.út t.huốc, không uống r.ượu, rời xa oanh yến gì đó, sinh hoạt có quy luật, làm việc nghỉ ngơi điều độ, kiên trì rèn luyện thân thể...]

Nói đến đây nên bỏ bớt một đoạn dài vì tất cả đều là đối phương tự khen mình, tôi đọc không hết.

[Cho nên làm thế nào mới có thể hấp dẫn cô ấy, giữ cô ấy ở lại đây?]

Ở dưới nhanh chóng có một cư dân mạng rảnh rỗi trả lời.

[Bệ hạ, thần có một kế.]

[Nói.]

[Thoát y, dùng sắc dụ dỗ, thành thì trăm năm hòa hợp, còn bị từ chối thì giải quyết xong một chuyện làm mình buồn lòng. Không lỗ.]

Tôi: ""...""

Nuốt một ngụm nước bọt.

Lặng lẽ nhìn về phía Giang Tự.

Vẻ mặt người đàn ông kia vô cùng nghiêm túc.

Giống như anh đang thật sự suy nghĩ đến cách này!

13.

Trong phòng ngủ, thỏ bông bị tôi vuốt đến mức thiếu chút nữa sứt chỉ.

Tôi sốt ruột thế nào không cần nói ra cũng hiểu được.

Tài khoản nhỏ kia không phải của Giang Tự đấy chứ?

Mỗi ngày đều yêu đương não tàn ""hu hu hu"" ngây thơ cả ngày, nhìn như thế nào cũng không thấy liên quan đến tổng giám đốc Giang lạnh lùng cấm d.ục mà!

Nhưng...

Trùng hợp nhiều lần như vậy, giải thích chuyện này thế nào đây...?

Phải hay không phải, vô cùng khó phân biệt.

Đây là Giang Tự ở thế giới khác đúng không?

Tôi nhìn chằm chằm kịch bản trên bàn, trong đầu lại loạn như cào cào.

Hai tiếng trôi qua, ánh mắt tôi vẫn dừng lại trên dòng thứ ba tờ thứ nhất!

Cổ hơi căng cứng, tôi ngẩng đầu nhìn đồng hồ.

Mười một giờ!

Tôi thở ra một hơi.

Cho dù có phải là anh hay không, cho dù đêm nay anh có tới hay không.

Thì lúc này tôi cũng đóng kịch bản lại, thả thỏ bông ra, chuẩn bị đi ngủ.

Ai ngờ tôi vừa đứng dậy thì có tiếng gõ cửa.

Tôi hơi luống cuống, ngoài cửa lại vang lên ba tiếng ""cộc cộc cộc"".

Tôi không nghĩ được bất kì phương án giải quyết nào, cuối cùng chỉ có thể đi ra mở cửa.

Lúc đó tôi cảm thấy đối mặt với Sadako (1) còn tốt hơn đối mặt với Giang Tự.

(1) ma nữ tóc dài trong phim ""The Ring""

Kết quả vừa mở cửa ra...

Ôi...

Nam hồ ly câu hồn người ở đâu đến vậy?

(Còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.