Tiểu Quách, thế nào mặt lại khó nhìn vậy? Bị bệnh?” Quản lý có chút ân cần hỏi han.
“Không có không có, con gái của tôi hai ngày nay nằm viện, phải chiếu cố bé, cho nên không ngủ ngon.”
“À à, khí trời này con nít rất dễ sinh bệnh a. Đúng rồi, bảng thống kê tôi giao cậu làm đã xong chưa? Gần đây, công ty thực sự bận rộn, chờ thêm một khoảng thời gian nữa ta có thể sắp xếp cho mọi người đi du lịch một chuyến a… Ha ha, làm xong thì mang đến văn phòng của tôi đi.” Người đàn ông trung niên bụng bia vỗ vỗ vai hắn.
Không biết từ lúc nào, người bên cạnh lần lượt đi hết, giấy tờ chằng chịt số liệu kia dần mơ hồ, Quách Táp ngáp một cái, cầm ly cà phê nguội lạnh ở bên uống một hớp, liền lên tinh thần. Cái này hôm nay nhất định phải làm xong, hắn tự nói với mình như vậy.
Một đôi tay khoác lên vai hắn: “Chỉ một mình cậu làm thêm giờ sao?”
“Tử Dương? Cậu làm sao đến được đây?” Quách Táp lấy làm kinh hãi.
“Trên danh thiếp cậu có ghi a, tôi gọi điện cho cậu không được.”
Bách Tử Dương dứt khoát ngồi lên bàn hắn, nghiêng đầu nhìn hắn luống cuống lấy điện thoại ra.
“Còn làm nhiều không? Cùng nhau ăn cơm tối đi.”
“Ừ, được, bất quá đại khái còn phải làm rất lâu. Tôi hình như đã lớn tuổi, đầu óc như chậm chạp đi.” Quách Táp xấu hổ gãi đầu.
Bách Tử Dương ngớ người, tựa cằm vào vai hắn, nhìn chằm chằm vào máy tính một hồi: “Cậu phải làm cái này tới khi nào?” vừa nói vừa đưa tay vòng qua người hắn, gõ bàn phím một loạt.
Quách Táp mơ mơ màng màng nhìn y, tựa giống như chuyện cổ tích xuất hiện tiên nữ giúp người, nghĩ đến mặt Bách Tử Dương ở trên người tiên nữ, hắn không khỏi bật cười.
Bách Tử Dương khó hiểu nhìn hắn một cái: “Cười cái gì mà cười. Làm cho xong, nhanh lên một chút mà đi ăn cơm. Tôi đói rồi.”
Ăn cơm ở quán ăn cạnh trường học trước kia, mùi vị cùng năm đó vẫn không thay đổi.
“Cậu xem ông chủ tóc bạc thật nhiều, bụng cũng lớn một vòng.” Bách Tử Dương một mặt rót bia, một mặt hàm hồ nói. “Dù sao đã nhiều năm như vậy, người cũng sẽ già đi a.” Quách Táp nói, “Cậu xem chúng ta cũng đã trưởng thành.”
Bách Tử Dương trong nháy mắt có chút ảm đạm, “Không sợ người khác nói ngây thơ, tôi vẫn cảm thấy, người nếu không trưởng thành vẫn tốt hơn.”
Quách Táp nhìn y, nhất thời cũng không biết nói gì, nửa ngày mới miễn cưỡng cười cười: “Sẽ không a, cậu lớn lên còn đẹp trai nữa.”
Bách Tử Dương cười cười, nhưng cũng giống như tâm tình không được tốt lắm.
Sau khi cơm nước xong, hai người ăn no trên đường tản bộ. Quách Táp biết bây giờ về nhà có chút muộn, vợ hắn có thể lại tức giận, nhưng hắn không muốn mở miệng. Hắn không muồn rời khỏi người này, hắn luôn cảm thấy, thời gian bọn họ cùng một chỗ thật quá ít.
Bách Tử Dương buồn buồn đi, cũng không nói gì, cúi đầu, giống như có tâm sự.
Quách Táp suy nghĩ một chút, nắm lấy vai y: “Cậu làm sao vậy, có chuyện gì phiền phức sao? Coi tôi là bằng hữu thì nói ra a.”
Bách Tử Dương thở dài thật thấp: “Không có gì. Tôi chỉ là cảm thấy tôi không nên trở lại.”
Quách Táp vội hỏi: “Tại sao?” dừng lại một chút lại hỏi, “có phải tôi làm cậu mất hứng. Cậu biết ta rất đần, có chuyện gì cậu trực tiếp nói với tôi được không?”
Bách Tử Dương nhìn hắn một cái: “Cậu là rất đần, cậu từ cấp ba đã rất đần, một mực một mực rất đần. Tôi so với cậu con mẹ nó còn đần hơn.” Nói xong cũng không quay đầu lại đi thẳng.
Quách Táp nghe y nói xong trong đầu mơ hồ, đứng lại trên vỉa hè.
Hắn ngơ ngơ ngẩn ngẩn trở về nhà, vợ cùng con gái không ở nhà, hắn thậm chí cũng không chú ý tới. Chẳng qua là ngồi bên cạnh bàn, ngây ngô một hồi lâu. Hắn cảm thấy ánh mắt Bách Tử Dương nhìn hắn hàm chứa rất nhiều ẩn tình, nhưng hắn không biết là cái gì. Rất nhiều năm trước, hắn từng thấy ánh mắt này. Khi đó Bách Tử Dương ra nước ngoài, hắn đột nhiên phát hiện mình có nhiều chuyện không biết, hơn nữa còn là chuyện trọng yếu đối với hắn. Hắn ôm lấy đầu của mình, cảm thấy trong mắt cay cay cơ hồ muốn rơi lệ.
Không được, mình muốn gặp hắn. Hắn nghĩ như vậy, liền lấy điện thoại ra, lúc này mới nhớ nó đã hết pin. Hắn dứt khoát ném điện thoại xuống, chạy ra ngoài cửa. Thật may là hắn còn nhớ rõ địa chỉ nhà Bách Tử Dương. Mở cửa ra, người đàn ông kia biểu lộ có chút lãnh đạm: “cậu làm sao vậy?”
“Tôi… Tôi có lời muốn nói với cậu.” Quách Táp giữ cửa, tựa hồ ngươi kia sẽ đột nhiên đóng cửa lại.
“Chuyện gì?” Bách Tử Dương nhíu mày một cái, “đi vào nói đi.” Trong phòng vẫn vậy, một dạng sạch sẽ chỉnh tề.
Quách Táp không có ý ngồi. Hắn nhìn người bạn này, bọn họ đã từng rất thân thuộc, biết y hàm răng bên trái có răng khểnh, cười lên cơ hồ má có lúm đồng tiền. Thoạt nhìn mạnh mẽ nhưng lại rất sợ đau. Biểu đạt quan tâm chính là hư trương thanh thế đe doạ, hắn biết người này đối với hắn rất tốt. Bây giờ, hắn nhìn người kia, cảm thấy có chút xa lạ, có những thứ không còn như xưa.
Bách Tử Dương có chút không kiên nhẫn, “Cậu xem cái gì a. Có lời gì thì nói mau lên.”
Cổ họng Quách Táp giật giật, rốt cục mở miệng: “Bách Tử Dương, cậu có phải có chuyện gạt tôi hay không?”
Bách Tử Dương trong nháy mắt có chút giật mình: “Cậu nói cái gì?”
Quách Táp nhìn y chằm chằm, trên mặt y có chút kinh ngạc đỏ ửng, tựa như có chuyện đã sáng tỏ. “Rốt cuộc, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cậu trước kia ra nước ngoài, không, cậu vì sao đột nhiên xuất ngoại? Chúng ta từng nói sẽ học đại học cùng nhau, một mực cả đời làm bạn tốt, cậu tại sao… Cậu rốt cuộc trốn tránh cái gì?”
Quách Táp kinh ngạc với câu hỏi của mình, đối với hắn chính là trốn. Y lúc ấy vội vàng xuất ngoại, đơn giản tựa như chạy trốn, hoặc là trốn tránh điều gì.
Quách Táp liền vội vàng gật đầu. Hắn dĩ nhiên muốn biết. Hắn cảm thấy câu trả lời đó là điều bản thân đang tìm kiếm, rất quan trọng.
Bách Tử Dương ôm lấy đầu của hắn, đem môi dán lên môi hắn. Trước khi hắn kịp phản ứng liền rụt trở về: “Tôi lần trước đối với cậu như vậy, bị mẹ tôi thấy được.”
“A,” Quách Táp ngây người, hắn hiển nhiên vẫn còn đang khiếp sợ chưa phục hồi tinh thần lại.