Tại Mỹ Nhân Hoài

Quyển 1 - Chương 11: Tự làm tự chịu



Lần tiếp theo Hách Liên Dực Mẫn thấy Mộ Tĩnh Vân mở mắt, đã là nửa tháng sau. Trong nửa tháng này, Hách Liên gia có thể nói là gà bay chó chạy, bỗng chốc thêm một tiểu thiếu gia không nói, vị Tĩnh tiên sinh lần trước được mời tới chữa bệnh cho biểu tiểu thư, lại cũng bất tỉnh nhân sự và được ôm về cùng với tiểu thiếu gia!

Tiểu thiếu gia thì thôi vậy, lòng mọi người đều biết rõ tính phong lưu của chủ tử, nói thật, có vị tiểu thư mỹ nhân mang thai cốt nhục của Hách Liên gia, nghĩ lại cũng chẳng có gì là lạ. Chỉ là bây giờ, tiểu thiếu gia được ôm trở về, nhưng không thấy nữ chủ tử tương lai đâu, và tâm tư của chủ tử, không ai biết tên của nữ chủ nhân hay tiểu thiếu gia, xem ra cũng chỉ là được nửa danh phận thôi. Bởi vì bây giờ chuyện khiến cho toàn gia từ trên xuống dưới cực kì giật mình không thôi, chính là với cái tính cách kiêu ngạo, thích tàn phá mỹ nhân của chủ tử bọn họ, trong khoảng thời gian này, lại có thể một mực tự mình đích thân cẩn thận chiếu cố vị Tĩnh tiên sinh kia. Thậm chí ngay cả mớm thuốc đưa nước, lau người thay y phục cũng đều không giao vào tay người khác, một tấc cũng không rời, canh giữ ở đầu giường nơi ấy, tận tâm tận lực cẩn thận chăm sóc…

— Ngồi ở trước giường Mộ Tĩnh Vẫn, Hách Liên Dực Mẫn cười khổ một trận, hắn sao lại không biết những *lưu ngôn phỉ ngữ* (lời đồn nhảm nhí) trong nhà, nhưng hắn hiện tại không có hứng thú quản đến những lời hạ nhân nói. Điều hắn quan tâm nhất giờ phút này, là rốt cuộc Mộ Tĩnh Vân này có thể cứu về hay không? Còn nữa, khi y mất tích hơn nửa năm này, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì, như thế nào y lại… sinh cho hắn một nhi tử?

Không sai, chính là nhi tử, hắn còn nhớ rõ ngày tương phùng đó ở dưới chân núi Tây Lương Sơn, hắn chứng kiến cả người Mộ Tĩnh Vân toàn máu, bị một mũi tên nhọn xuyên qua bả vai, máu đỏ, giống như là lưu thủy (nước chảy) nhỏ giọt không ngừng, nhuộm đỏ cả một đường nơi hắn đi qua.

Lúc hắn chạy đến, Mộ Tĩnh Vân đã không chống đỡ nổi, sắp ngã xuống đất. Hắn vội vàng xông tới đón lấy, mới phát hiện trong cánh tay của Mộ Tĩnh Vân, lại còn ôm một cái bọc nho nhỏ, mà ánh mắt của tiểu tử kia, liền lộ ra dưới cái bọc – ý cười ngọt ngào. Trong nháy mắt khiến hắn mềm nhũn, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ cảm giác khác thường, vương vấn trong tâm, lại thấp thỏm không yên, còn có vui sướng nhè nhẹ xen lẫn ngọt ngào ở bên trong – vào lúc đó, hắn không biết vì sao, hắn lại có một loại cảm giác như vậy bừng lên. Có lẽ cổ nhân nói đích thực không sai, máu mủ tình thâm, có huyết mạch tương liên tình thân, chỉ cần liếc mắt một cái, là có thể hiểu rõ toàn bộ…

Tiểu tử kia cũng không sợ hắn chút xíu nào, từ trong cái chăn được cuốn lại thành cái bọc để bảo hộ nó, thò ra những ngón tay nhỏ bé bụ bẫm, nhắm thẳng mặt hắn mà chụp đến. Hắn ngẩn người một hồi thật lâu, mới phản ứng lại sự xuất hiện của đứa trẻ này. Ngay sau đó muốn chìa tay ra bắt lấy cánh tay của tiểu tử kia, nhưng không ngờ cảm thấy trên tay nặng xuống, mới nhớ hắn vẫn ôm một tên đại gia hỏa – Mộ Tĩnh Vân…

Chuyện kế tiếp, lại tương đối luống cuống tay chân, chứng kiến mặt Mộ Tĩnh Văn vàng như giấy, hắn cũng không dám chậm trễ nữa, gấp rút ôm chặt hai người một lớn một nhỏ này, phi thân xông ra ngoài, chạy tới tụ họp cùng với hai người khác!

Khi hắn chạy đến bên người Huyền Quắc, Huyền Quắc và Lệnh Tiễn cũng đang tìm hắn, hai người vừa nhìn thấy tình hình trong ngực hắn, tất cả giật mình, đặc biệt là Huyền Quắc, hắn vẫn luôn xem Mộ Tĩnh Vân như đệ đệ. Lúc này thấy cả người y toàn máu, thậm chí ngay cả tay cũng hơi run rẩy, muốn từ trong ngực của hắn nhận lấy y, nhưng lại sợ mình bị mất thăng bằng lại làm người kia té xuống, trong lúc nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cho nên ngay cả nói cũng không nói ra được.

Chứng kiến bộ dạng này của Huyền Quắc, trong lòng hắn áy náy không thôi, dù sao Mộ Tĩnh Vân ra nông nổi như bây giờ, trách nhiệm trên của hắn là lớn nhất. Thế nhưng hắn cũng hiểu rõ bây giờ không phải là lúc để tạ tội. Việc cấp bách bây giờ là phải trước tiên đem người cứu sống lại rồi nói tiếp!

Tâm trạng của Huyền Quắc cực kì không ổn định, để cho chắc ăn, hắn vẫn đem tiểu tử kia cho Lệnh Tiễn ôm lấy, mình thì ôm Mộ Tĩnh Vân, trước tiên chạy theo vết máu loang lổ kia về trong căn nhà gỗ nhỏ, xử lý và băng bó đơn giản một chút, đầu tiên là phải cầm máu lại rồi hãy nói, bằng không cứ chảy nhiều như thế này, sợ là ngay cả y là Y thánh Mộ Tĩnh Vân, cũng không tự cứu được mình…

Sau đó quá trình đi tìm đại phu và xe ngựa dọc đường thì không cần nói lại, nói chung tổng cộng lộ trình năm sáu ngày đường, khiến cho ba người bọn họ cơ hồ là sức cùng lực kiệt. Mà mới vừa vào cửa lớn Hách Liên gia, đại phu tìm tới còn không thấy đâu, trong nhà thì bởi vì sự xuất hiện của tiểu tử kia và thái độ của hắn đối với Mộ Tĩnh Vân mà gây ra sóng lớn, khiến hắn bị làm cho nhức đầu vô cùng, ngay cả cửa phòng cũng không đi ra.

Kỳ thật sở dĩ hắn toàn quyền phụ trách việc cơm áo chăm sóc Mộ Tĩnh Vân, nguyên nhân chủ yếu chính là vì độc trong máu trên người Mộ Tĩnh Vân. Theo lý thuyết, với độc trong máu trên người Mộ Tĩnh Vân, ngày đó thật sự y không nên bị làm cho chật vật như thế mới phải. Thế nhưng, rất kỳ quái, ngày đó bọn họ tìm được y, độc trong máu trên người y rõ ràng mất công hiệu.

Bằng chứng là dù cho tấm chăn trên người đứa nhỏ kia cũng dính vết máu của ý, bản thân hắn bách độc bất xâm, dĩ nhiên là không việc gì, thế nhưng khi đó suy nghĩ hắn vừa vội lại loạn, cũng không nhớ ra chuyện về máu trong người Mộ Tĩnh Vân như thế nào, liền đem tiểu tử kia cho Lệnh Tiễn ôm đi, sau khi sự việc xảy ra hắn mới tỉnh táo lại, đột nhiên mới nghĩ tới chuyện máu độc, thế nhưng khi không biết sớm đã qua bao nhiêu canh giờ rồi, người Lệnh Tiễn vẫn không sao, cứ như vậy mà ôm tiểu tử kia dỗ dành…

Ngày đó thật có thể nói là vạn phần kích động, kinh hách từ cái này đến cái kia, thoáng cái là con trai, thoáng cái là máu độc, làm tinh thần của hắn đều rơi và rớt. Thật vất vả máu của Mộ Tĩnh Vần mới ngừng chảy, cũng đắp thuốc lên rồi, mã xa cũng chạy như bay trên đường, nhưng vẫn cảm thấy không thể thả lỏng được. Cuối cùng, thật sự không có biện pháp, đành phải ở nửa đường tìm một khe suối, giúp Mộ Tĩnh Vân lau hạ thân, cũng để cho Lệnh Tiễn hảo hảo tẩy trừ một phen, lại đun chút nước nóng giúp tiểu tử kia tắm một cái, thay cái chăn mới, thế mới xem như là yên tâm, toàn tâm gấp rút lên đường. Chỉ là Mộ Tĩnh Vân này không như tiểu tử kia, tiểu tử kia và Lệnh Tiễn cũng chỉ là đụng phải thế thôi, nhưng máu độc cũng là từ trên người y chảy xuống, vì sao mất hiệu lực, mất đi hiệu lực bao lâu, phỏng chừng cũng chỉ có chính y mới biết được. Máu của y, độc tính vừa mạnh lại vừa hung tàn, người bình thường đúng là chạm cũng không chạm được, cho nên vì lý do an toàn, vẫn là hắn đã một đường chăm sóc y, để tránh độc tính trở lại, không cẩn thận đụng phải kẻ khác, tăng thêm mạng người…

Hơn nữa tính khí Mộ Tĩnh Vân này không được tự nhiên như thế, chuyện lau người thay y phục các loại, hắn lại không dám đưa cho người khác làm, không chừng y đột nhiên tỉnh lại vừa nhìn thấy, trực tiếp cho một chưởng, người kia chẳng phải cực kì oan uổng sao…

“Tỉnh rồi?” Hách Liên Dực Mẫn vẫn bình tĩnh nhìn Mộ Tĩnh Vân đang dần mở mắt, trong một thời gian ngắn đó, hắn cũng có nhiều ý tưởng và suy nghĩ *loạn thất bát tao* (lộn xộn, lung tung) lóe lên, khi hắn định thần lại, mắt của  Mộ Tĩnh Vân đã hoàn toàn mở ra, nhưng mà thần trí thật giống như là vẫn chưa hoàn toàn trở lại, thất thần chỉ chốc lát, mới chậm rãi cảm thấy vết thương trên người thật đau nhức, lập tức liền nhíu mày, rụt người vào trong chăn…

“Có muốn ăn chút gì không? Ngươi hôn mê đã hơn nửa tháng.” Hác Liên Dực Mẫn buồn cười kéo Mộ Tĩnh Vân từ chăn ra, lần đầu tiên thấy được hành động “bình dị gần gũi” như thế này, cảm thấy muốn đùa chút, nhưng mà bây giờ không phải là thời gian để đùa. Y hôn mê lâu lắm rồi, vết thương trên người lại nặng, trước kia tất cả đều là dựa vào cỏ linh chi tuyết liên các loại thuốc bổ hầm thành nước canh đậm đặc, từng chút từng chút đút vào kéo dài tính mạng cho y. Bây giờ người đã tỉnh, tốt nhất là có thể tự mình ăn một chút gì bổ sung một phần thể lực, uống những thứ kia nữa sợ không chống đỡ nổi.

“…” Nghe được bên cạnh có người nói chuyện, Mộ Tĩnh Vân từ từ quay đầu lại, bất thình lình lại thấy là Hách Liên Dực Mẫn, không thể tin được mở to hai mắt nhìn, lại nhìn một lần nữa, cho đến khi trong ánh mắt phản chiếu lại hình ảnh chân thật không thể nào thật hơn của người kia, Mộ Tĩnh Vân suy sụp nhắm hai mắt lại, trong mơ hồ dường như vẫn phát ra một tiếng thở dài tuyệt vọng – muốn chết!! Thế nào, thế nào lại là hắn?!

“Hay là còn muốn ngủ tiếp một chút nữa?” Hách Liên Dực Mẫn thật không có gay gắt như ngày trước nữa, ngược lại thêm vài phần quan tâm – thấy dáng vẻ bị đánh bại thế này của Mộ Tĩnh Vân, khiến cho tâm tình của hắn không những chuyển tốt hơn một chút, thậm chí còn khiến hắn cảm thấy Mộ Tĩnh Vân như vậy, thiếu đi mấy phần sắc nhọn, hơn vài phần nhân tính, thật là khả ái hơn so với trước kia nhiều.

Hơn nữa, bây giờ người vẫn nằm ở trên giường không động đậy không chạy được, y cũng không còn lấy đâu ra sức, dù sao để cho người khác làm thành như vậy hắn cũng có phần, cũng không thể khi dễ người vừa vào chỗ chết…

“… Đây là chuyện gì…” Từ trong chăn chật vật rút tay đang bị nắm ra, vắt tay lên trán mình, muốn mượn thế này để cho mình yên tĩnh một chút, cũng tiện thể kéo dài một chút khoảng cách giữa y và Hách Liên Dực Mẫn – nếu như y nhớ không lầm, y có lẽ đã sinh ra một đứa con, không sai, mà cha của tên ranh con đó, thế nhưng trớ trêu thay vừa vặn chính là người trước mắt này…

“Con… sinh khi nào vậy?” Tóm lược kể một lần chuyện đã xảy ra, cuối cùng Hách Liên Dực Mẫn ngừng lại một chút, vẫn hỏi ra câu đó – khi hắn giúp y kiểm tra thương thế, thì đã phát hiện mặc dù vết thương nặng nhất là bị mũi tên bắn trúng chỗ bả vai, mà phần lớn vết máu đều từ hạ thân, nhưng lại có thể xác định hài tử cũng không phải là vừa mới sinh ra, cho nên chắc là đang đánh nhau và chạy trốn, động tác quá mạnh, lại khiến cho vết thương lúc sinh con bị nứt ra…

“… Ba ngày trước khi các ngươi tới…” Mím môi, tuy rằng không muốn nói, nhưng là cảm thấy mình không có quyền giấu giếm, cho nên cắn răng, vẫn trả lời cha của thằng nhóc kia…

“Làm sao có thể có?” Nói không kỳ quái là giả, hắn và Mộ Tĩnh Vân mặc dù từng có gần gũi da thịt là không giả, thế nhưng Mộ Tĩnh Vân cũng là nam nhân, làm thế nào lại mang thai hài tử của hắn, còn náo loạn mất tích lạ lùng, làm ra một chiến trận lớn như vậy. Tuy hắn bình thường lưu luyến bụi hoa, nhưng đối với việc này vẫn vô cùng cẩn thận, cho nên qua nhiều năm như vậy, chưa bao giờ thấy có nữ tử nào ôm một trẻ sơ sinh tìm tới cửa. Lại không nghĩ rằng hắn ngàn cẩn thận vạn cẩn thận, làm sao có thể nghĩ rằng Mộ Tĩnh Vân y một nam tử lại cũng có thể sinh con. Hơn nữa, hai người cũng chẳng qua là nhân duyên một buổi tối ngắn ngủi, thế nào lại để y trúng chiêu chứ?

— Chẳng lẽ là thiên ý sao?

“Viên thuốc màu tím kia…” Mộ Tĩnh Vân liếc mắt một cái, nói đến đây cả người Mộ Tĩnh Vân giận không chỗ phát tiết, nếu không phải lúc đầu Hách Liên Dực Mẫn ngứa tay, y sao phải lâm vào tình trạng như bây giờ?!

“Hả? A! Lẽ nào…” Nghe được được một câu không đầu không đuôi này, Hách Liên Dực Mẫn trong chốc lát cũng không phản ứng kịp, nhưng mà sau khi đầu óc hơi quay mòng mòng, lập tức liền biết chuyện gì đã xảy ra – viên thuốc màu tím kia? Chẳng lẽ nói khi đó chính hắn từ trong ngực y giật ra, tiếp đó lại nổi lòng xấu xa mà đút cho y ăn viên thuốc đó đó hả?!

Tại sao có thể như vậy?! Rốt cuộc viên thuốc kia là thứ quỷ gì, có thể cho người ta có loại năng lực này?!

Hơn nữa, nếu nói quả thật là như vậy, vậy chẳng phải là hắn tự làm tự chịu?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.