Tại Mỹ Nhân Hoài

Quyển 1 - Chương 28



Lão thái áo nâu nghĩ như vậy, cũng thuận thế ném roi ngựa trong tay ra, dưới chân chuyển hướng một cái, năm ngón tay thành trảo, tiến thẳng về phía Mộ Tĩnh Vân mà bắt lấy.

“Ah!!!” Lão thái vốn đã tính trước mọi việc, vừa đắc ý nói chuyện vừa bay về phía Mộ TĨnh Vân, không nghĩ rằng lời còn chưa nói xong, lại đột nhiên chuyển thành một tiếng kêu thảm thiết thê lương!!

Thân người Hách Liên Dực Mẫn ở bên cạnh lóe lên một cái, ung dung tránh thoát khí thế dào dạt của cái roi, vừa đảo con mắt nhìn, quả nhiên thấy lão thái áo nâu đã không còn điệu bộ kiêu ngạo như trước, mà hai tay che mặt, toàn thân run rẩy, nhìn như hết sức thống khổ nằm ở bên cạnh chân của Mộ Tĩnh Vân.

Nhưng thần sắc Mộ Tĩnh Vân vẫn lãnh đạm, mặt vô biểu tình, đứng thẳng ở trước người lão thái áo nâu, tựa hồ như hoàn toàn không dịch chuyển gì – ngoại trừ, trong tay phải của y, bỗng nhiên lộ ra một cây ngân châm!

“Ôi, lão nhân gia ở trên cây nhìn chúng tôi lâu như vậy, lẽ nào vẫn không hiểu người kia là không đụng được sao?” Hách Liên Dực Mẫn chậm rãi bước tới, lắc đầu, trong khi nói chuyện ánh mặt tự nhiên chuyển qua hắc y nhân vẫn còn nằm ở bên kia – một xác chết to đùng vẫn còn ở đó, thế nào lại còn dám có chủ ý muốn đánh tên đại phu vô lương này chứ!

“Y rõ ràng không biết võ công! Làm sao có thể đả thương lão bà ta!” Lão thái áo nâu nghe được lời của Hách Liên Dực mẫn, giống như bị đạp đuôi mèo nhảy dựng lên! Mặt toàn máu chỉ vào Mộ Tĩnh Vân quát lớn tiếng. Trên mặt lão thái, từ huyệt thái dương ở bên phải cho đến tóc mai ở bên trái, có một vết cắt từ sâu đến cạn, hẳn là chạy thẳng qua mắt, vết cắt chói tai gọn gàng, không sai chút nào, vừa nhìn cũng biết là kiệt tác ngân châm trong tay của Mộ Tĩnh Vân – đôi mắt này của lão thái áo nâu chỉ sợ là sẽ bị phế!

“Tiền bối, ‘không biết’ và ‘không có’ thật là hai việc khác nhau.” Hách Liên Dực Mẫn thấy hình dạng mặt mũi đầy máu này của lão thái áo nâu, chẳng biết tại sao đột nhiên nghĩ đến Mộ Tĩnh Vân đã từng cho hắn nhìn qua con mắt khô khốc kia, trong lòng hồi hộp một chút, liền theo bản năng giơ tay lên sờ sờ hai mắt của mình, lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn lão thái, nhất thời nhìn cũng cảm thấy đau cho bà ta. Chỉ một cây châm, liền không nói mà phế đi cặp mắt của người khác, mặt mày lão bà cũng trở nên hốc hác, Mộ Tĩnh Vân là đại phu tốt cái gì chứ, thật ra nên đi làm sát thủ mới đúng…

“Ngươi là nói…” Lão thái áo nâu này cũng là một nhân vật hung ác, ngoại trừ lúc mới ban đầu bị vết cắt làm bị thương thì thất thố như vậy một hồi, bây giờ mặc dù vẫn còn không ngừng chảy máu, cặp mắt cũng đã mù, nhưng trong đầu vẫn ung dung suy tính, thoáng chốc khí phách trở về lại trên người!

Ý tứ của tiểu quỷ này là tên thư sinh kia cũng không phải là không biết võ công, mà là hiện đang không có võ công! Thế nhưng lúc bắt lấy y vừa rồi mặc dù bà không phòng bị, nhưng có thể một châm biến bà thành như thế này, tốc độ kia, lực đạo kia, sự chính xác kia, làm sao một người không có võ công có thể làm được?

Trước đó rõ ràng còn không có nội lực, nhưng vừa thoáng một cái đột nhiên tăng vọt lẽ nào, là do tiểu quỷ kia mới đẩy một cái?!

“Ta không nói gì.” Hách Liên Dực Mẫn phe phẩy cây quạt cười ha hả, hắn biết lão thái áo nâu này cũng không phải là người bình thường, thoáng động não suy nghĩ dĩ nhiên là có thể hiểu ra được mưu chước trong này – kỳ thật từ lúc lão thái bắt đầu nhặt roi lên, hắn cũng đã đoán được bà muốn làm gì, mà hắn có thể đoán được, thông minh như Mộ Tĩnh Vân, sao lại không biết được chứ.

Đã biết mưu kế của lão thái, tiếp theo sẽ càng đơn giản hơn nhiều, giả vờ theo ý của lão thái đẩy Mộ Tĩnh Vân qua một bên, chỉ bất quá không phải là chỉ “đẩy” thôi, mà là đang lúc đẩy đồng thời cũng thuận đường đem nội lực truyền vào cơ thể của Mộ Tĩnh Vân. Đương nhiên, hắn đã tính toán ăn chắc rất tốt rồi, căn bản cũng chỉ đủ cho Mộ Tĩnh Vân sử dụng cho một chiêu nửa chiêu, có thể làm ngã lão bà bà là được rồi, cho nhiều hơn có lẽ sẽ trực tiếp giúp y giải nội lực, chỉ sợ Mộ Tĩnh Vân này sẽ trở mặt tạo phản…

Ừm, về phần ngâm châm, chờ một lát nữa hắn sẽ tính sổ tốt với Mộ Tĩnh Vân…

“Hừ! Không ngờ hôm nay thật đúng là dính phải các ngươi, nói! Muốn chém muốn giết gì lão thái bà ta cũng nghe theo!” Lão thái áo nâu biết rõ Hách Liên Dực Mẫn và Mộ Tĩnh Vân tạm thời hợp tác lừa đảo người khác, ngược lại cũng đành chấp thuận, cũng không cầu xin tha thứ cũng không nhiều lời, coi như là một người có khí phách!

“Muốn giết bà, vừa rồi một châm kia cũng không cắt ngang mắt bà.” Hách Liên Dực Mẫn vẫn không lên tiếng, Mộ Tĩnh Vân luôn bình tĩnh đứng bên cạnh ngược lại nói, chỉ bất quá khẩu khí thập phần băng lãnh, biểu tình so với bình thường nhiều thêm một chút lãnh khốc.

“…” Hách Liên Dực Mẫn cũng không lên tiếng, nghiêng đầu híp mắt nhìn Mộ Tĩnh Vân một chút, nhãn thần tựa hồ như có chút bất thiện (không tốt), không biết đang suy nghĩ gì…

“Vậy vì sao phải làm mù mắt lão bà ta?” Lão thái áo nâu nghe được Mộ Tĩnh Vân nói như vậy, nhất thời tức giận, giơ ngân trượng lên nện một cái lên mặt đất, nhưng vì không thêm vào nội lực, cảm giác đoán chừng là cặp mắt mình đã mù, lại bại dưới tay người khác, tất cả mọi ưu thế đều đã không còn tồn tại, cho nên ngay cả dáng vẻ kiêu ngạo cũng không còn lớn lối như vậy…

“Làm mù mắt của bà, là khiến cho bà biết mình có, mắt, như, mù.” Mộ Tĩnh Vân cười lạnh, gằn từng chữ một!

“!!” Lão thái áo nâu nghe xong, tức khắc rốt cuộc không cãi lại được, qua một hồi lâu, mới buồn bã khẽ cười nói: “Hay cho một người có mắt như mù! Lão bà đã thụ giáo rồi!”

“Về phần làm cho mặt mày bà hốc hác, nếu như chúng ta còn duyên tái kiến sẽ bàn, tự nhiên sẽ trả lời. Bà đi đi.” Mộ Tĩnh Vân cũng không để ý bà, vừa nói một câu, sát khí trong mắt cũng biến mất một chút, cũng không nói thêm gì nữa.

“…” Hách Liên Dực Mẫn ở một bên sờ sờ mũi, nhãn thần tựa hồ như càng bất thiện, nhưng cũng không biểu hiện ra gì…

“Hôm nay mặc dù tài nghệ lão bà không bằng người thua ở trên tay các ngươi, nhưng cặp mắt này có thể coi như huề nhau, ngày sau nếu tái kiến, nhất thiết phải nhớ kĩ lão bà không nợ các ngươi cái gì!” Lão thái áo nâu trầm ngâm một chút, cuối cùng cao giọng nói những lời này, cũng không quay đầu lại, chống thẳng ngân trượng xuống đất, liền phi thân biến mất ở trong rừng cây đầy đại thụ che trời…

“Bà đi rồi, đến lượt chúng ta tính sổ.” Sau khi lão thái áo nâu rời đi, hai người tương đối không nói gì, mắt to trừng mắt nhỏ chỉ chốc lát, Hách Liên Dực Mẫn quyết định tiên hạ thủ vi cường, vừa nói liền vừa lấy tay đoạt lại ngân châm trong tay Mộ Tĩnh Vân – giấu lúc nào? Sao hắn lại không biết?

“Đưa cho ta!” Nhưng Hách Liên Dực Mẫn đã đoạt lấy, Mộ Tĩnh Vân cũng có chút nóng nảy, nhưng đành chịu, nội lực vừa rồi sớm đã dùng hết rồi, cho nên cũng chỉ có thể mở lời để khiến Hách Liên Dực Mẫn trả lại cho y.

“Từ đâu ra?” Hách Liên Dực Mẫn làm sao có thể nói chuyện tốt như vậy, biết rõ Mộ Tĩnh Vân không làm gì được hắn, không thừa dịp hiện tại hỏi cho rõ, hắn không bảo đảm ngày nào đó sẽ giúp Mộ Tĩnh Vân thu dọn cục diện hỗn loạn gì đó đâu!

“Minh thúc.” Mộ Tĩnh Vân tâm phiền, đảo cặp mắt trắng dã, từ trong miệng phun ra hai chữ…

“Minh thúc?! Ông ấy dám đưa ngươi thứ này?” Ngoài tất cả những dự đoán mà Hách Liên Dực Mẫn có thể nghĩ đến, cũng không nghĩ tới ông ấy, đại quản gia trung thành và tận tâm bên cạnh mình… Minh thúc, ông lại có thể ăn táo rào sung*?!

(*Nguyên văn là吃里爬外(cật lý ba ngoại): nghĩa đen là ăn bên trong, leo bên ngoài, có nghĩa sống dựa vào người này mà đi giúp người khác, tiếng Việt mình hay có câu “ăn cây táo rào cây sung”)

“Hahahaha…” Mộ Tĩnh Vân cười khan mấy tiếng, cũng không giải thích, tùy ngươi nghĩ thế nào thì cứ nghĩ như thế đi…

“Còn nữa không? Ngươi giấu bao nhiêu ở trên người?” Hách Liên Dực Mẫn cũng mặc kệ, dự định sẽ tìm Minh thúc hỏi cho rõ, việc cấp bách hiện giờ là trước tiên phải lục soát lấy ra toàn bộ ngâm châm giấu trên người Mộ Tĩnh Vân. Người này tính quá tùy tiện, trong người mang theo những thứ này cũng không phải là một ý kiến hay. Tính tình Mộ Tĩnh Vân quá ngang tàng, làm việc không theo như trình tự quy tắc gì, giống lúc nãy, hắn chỉ cho y một chút nội lực có thể gây tổn thương được lão thái áo nâu, dù gì cũng có thể tự vệ, nhưng hắn khen ngược, vừa ra tay liền cắt một đường ngang trên mặt người ta, khuôn mặt cũng bị phá, mắt cũng mù…

Người như vậy mà người dám cho y mang theo bên mình vũ khí, có bao nhiêu cái mạng bồi thường cũng không đủ!

“Ngươi làm gì thế?! Đừng có sờ loạn!!” Mộ Tĩnh Vân vốn đang lấy tĩnh chế động, kết quả Hách Liên Dực Mẫn thật sự bắt đầu lấy tay di chuyển đến làm y luống cuống, vừa trái phải hoảng loạn tránh né tay của Hách Liên Dực Mẫn, dưới chân như bôi dầu*muốn trước tiên tẩu vi thượng sách**!

(*Nguyên văn là 脚下抹油 (cước hạ mạt du): dưới chân như bôi dầu/bôi mỡ, ý nói là là chuồn siêu nhanh siêu lẹ như chân có bôi dầu)

(**Tẩu vi thượng sách (溜之大吉): chạy là hay nhất, một trong 36 kế của binh pháp Tôn Tử)

“Ngươi đừng động đậy loạn lên, ta cũng sẽ không sờ loạn.” Tay giơ lên khẽ động một cái, Hách Liên Dực Mẫn nhất định muốn chiếm thế thượng phong, thấy Mộ Tĩnh Vân vẫn động đậy liên tục, Hách Liên Dực Mẫn dứt khoát ép y về phía sau mấy bước, liền bắt y kẹp giữa mình và một cây đại thụ.

“Ngươi!” Phía sau lưng là cây đại thụ chống lại không có đường lùi, phía trước lại có Hách Liên Dực Mẫn gần như mặt dán mặt ngay ở trước mắt, thân thể hai người càng dán chặt ngay cả một kẽ hở cũng không có, Mộ Tĩnh Vân thẹn quá hóa giận nói “ngươi” một tiếng, cuối cùng lại nói không ra lời…

“Có còn hay không? Hách Liên Dực Mẫn cũng mặc kệ y, tự mình động thủ lục soát Mộ Tĩnh Vân từ đầu đến chân từ trong ra ngoài một lượt, thấy đúng như dự đoán móc ra được mấy cây ngân châm, Hách Liên Dực Mẫn thật cảm thán cho sự anh minh thần võ của mình.

“Ngươi cũng sờ xong rồi lại còn hỏi?!” Khuôn mặt đỏ chót vì bị Hách Liên Dực Mẫn sờ soạng, cơn giận của Mộ Tĩnh Vân cũng tăng lên, nhưng giận thì có giận, lại không biết là mình tự cất giấu ngâm châm nên chột dạ hay là thế nào, lời nói có chút không đủ khí lực…

“Tốt nhất là đừng để cho ta tìm được nữa.” Hách Liên Dực Mẫn lục soát xong xuôi, đại khái khẳng định không còn chỗ nào có thể giấu mới dừng tay, nhưng vẫn không buông Mộ Tĩnh Vân ra, mà lại lấy thân mình áp sát tới trước thêm một chút, khiến thân thể mình và của Mộ Tĩnh Vân dán càng chặt hơn: “Ngươi không tin ta.” – không phải là câu hỏi, bởi vì từ lúc thấy ngân châm, hắn cũng biết Mộ Tĩnh Vân không tin tưởng hắn.

Cũng là bởi vì không tin, mới nghĩ mọi biện pháp để tự vệ.

“Tin ngươi cái gì?” Mộ Tĩnh Vân xoay mặt qua một bên, không nhìn vào ánh mắt của Hách Liên Dực Mẫn – đúng, y là không tin, ai y cũng không tin!

Hoàn toàn tin tưởng một người, sẽ không tự chủ mà dựa vào, thế nhưng khi người kia không có cách nào để cho mình dựa vào nữa, chẳng phải là không có gì cả sao?!

Cho nên, người có thể tin tưởng, chỉ có chính mình!

“Tin tưởng ta, được không?” Đầu của Hách Liên Dực Mẫn tựa trên đầu của Mộ Tĩnh Vân, vừa vặn để môi hướng về phía lỗ tai y, nhẹ nhàng, từ từ, chậm rãi nói ra…

“…” Không nói gì, nhưng trong lòng tựa hồ như bị rung động như thế một chút, không nói được, nói không hiểu, Mộ Tĩnh Vân không nghĩ ra, đơn giản nghiêng đầu, không muốn…

Hách Liên Dực Mẫn không đợi câu trả lời, ở giữa tựa hồ thấp thoáng phát ra một tiếng thở dài không nghe thấy được, sau đó lui về phía sau một bước, buông Mộ Tĩnh Vân ra, trở tay một cái, liền đem ngân châm trong tay thu vào trong tay áo.

“…” Mộ Tĩnh Vân trơ mắt nhìn ngân châm bị tịch thu, cũng không nói lời nào, thất bại thở dài, bất động dựa vào gốc cây…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.