Tại Mỹ Nhân Hoài

Quyển 1 - Chương 32



Hách Liên Dực Mẫn còn chưa dứt lời, từ trong nhà liền đã tuôn ra vài người, vốn là muốn lên thấy một chút phong thái của danh y ở quan ngoại, nhưng đi ra thì chỉ nhìn thấy là một vị công tử tuấn mỹ đang ôm một người, nhất thời không hiểu ra sao cả —— Mộ Tĩnh Vân mặc dù nổi danh là danh y hàng đầu, nhưng lại sống ở quan ngoại chuyện này ai cũng biết, ai cũng nói trên giang hồ người gặp qua y không nhiều, ngay cả tin đồn về hình dáng của y, cũng chưa từng nghe thấy qua bao nhiêu, chỉ biết là nổi danh khi còn thiếu niên, nên tuổi hẳn là không lớn thôi.

Cho nên khi mọi người đi ra, nhìn thấy đầu tiên chính là khuôn mặt xinh đẹp của Hách Liên Dực Mẫn, theo bản năng đều cảm thấy không đúng. Tuy rằng chưa từng nghe qua lời đồn gì về Mộ Tĩnh Vân, nhưng nếu y thật sự là người mỹ mạo xinh đẹp như thế, chỉ sợ với tướng mạo như thế thì tin đồn đã sớm bay đầy trời; còn nữa, nếu không phải là cái người đang đứng kia, vậy thì cũng không thể là cái người đang bị ôm kia à nha. Nhưng dù sao Mộ Tĩnh Vân cũng nổi danh ở quan ngoại, cứ như vậy bị người khác ôm đến y quán, ngẫm lại thì là quả thật là chuyện không thể nào…

Mọi người đều nhất trí, đều đứng bất động cách bọn họ khoảng  sáu, bảy bước, muốn nhìn một chút trong hồ lô của bọn họ bán thuốc gì.

Hách Liên Dực Mẫn cũng là bảo trì bình thản, chính là ôm Mộ Tĩnh Vân thẳng tắp đứng đó, cũng không vội vã nói chuyện, mỉm cười mà chống đỡ —— bây giờ ra tới, cũng chỉ là vài người quản sự của y quán mà thôi, gia chủ chân chính, còn chưa đến đâu —— Lý Hòe tuổi tác đã cao, đã không thế nào xuất thủ cứu người, hơn nữa thân là nhất gia chi chủ, phòng trong viện nhất định sẽ ở sâu nhất, cho nên hắn đang đợi, chờ gia chủ chân chính đi từ trong nhà cao cửa rộng kia ra.

—— đây cũng là lí do vì sao hắn vừa vào cửa lại dùng nội lực nói chuyện.

—— lão nhân gia lớn tuổi, không nói lớn một chút, sợ là mời không được đâu, ha ha.

“Vị nào là Mộ Tĩnh Vân?” Đoán đúng rồi. Chỉ trong chốc lát, phía sau đám người liền truyền tới một giọng nói già nua, mà người phía trước vừa nghe thấy giọng nói này vang lên, lập tức lui ra hai bên, khom người cúi đầu tránh đường cho người vừa lên tiếng —— một lão nhân khí già tráng kiện, được một nữ tử trẻ tuổi khoảng hai mươi xuân xanh dìu tới, chậm rãi đi tới phía hai người.

Lão nhân tóc mặc dù đã hoa râm, nhưng thân thể thì vẫn còn khỏe mạnh, râu dài ba tấc, thập phần *tiên phong đạo cốt (cốt cách tiên nhân). Xem ra làm đại phu quả thật là có lợi, hiểu được y dược bệnh lý, tu thân dưỡng tính, thân thể cũng sẽ không quá kém.

Mà nữ tử trẻ tuổi đỡ tay ông, một thân y phục san hô bó sát người quen thuộc, một đôi song đao giắt bên thắt lưng, mặt đẹp tựa trăng rằm, duyên dáng yêu kiều, còn mang theo khí khái anh hùng mà nữ tử bình thường không thể có được, thật sự là hiên ngang mạnh mẽ, tư thế oai hùng, đúng là khí chất xuất chúng của mỹ nhân đây mà!

“Vãn bối Hách Liên Dực Mẫn, gặp qua Lý tiền bối.” Hách Liên Dực Mẫn trên tay ôm người, không hành lễ tốt được, nhưng đầu tiên vẫn là nên chào hỏi chủ nhà trước, ngưng mắt quan sát, phát hiện vị cô nương bên cạnh Lý Hòe kia đúng là người quen, cũng có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới sẽ gặp nàng ở đây, tiện thể nói: “Khó có khi hữu duyên lại gặp được Khâu tiểu thư như thế này, nhiều ngày không thấy, *biệt lai vô dạng.” Thì ra nữ tử giúp đỡ Lý Hòe, không phải là ai khác, mà chính là  thiên kim tiểu thư phái Hành Sơn đã từng có hành vi thất thố ở yến tiệc đầy tháng của tên tiểu tử kia —— “Yến song đao” Khâu Linh Yến.

(Biệt lai vô dạng 别来无恙 [biéláiwúyàng] nghĩa gốc là ‘bạn vẫn khỏe từ khi chúng ta không gặp nhau chứ?’ Tuy nhiên thường được xem như một câu hỏi đại ý là ‘rất vui được gặp bạn’ hoặc là ‘đã lâu không gặp’)

“Hách Liên công tử hữu lễ…” Khâu Linh Yến rõ ràng ngây cả người, còn hơn Hách Liên Dực Mẫn, nàng càng ngoài ý muốn hơn khi hai người lại gặp lại nhau, thấy nam tử mình ngưỡng mộ đứng ở trước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ lên, giọng nói dịu dàng hơn bình thường rất nhiều…

“Ừm, đến tìm lão phu làm gì?” Lý Hòe không hổ là đã gặp qua nhiều loại người, nghe thấy tên Hách Liên Dực Mẫn này cũng không phản ứng gì nhiều, chỉ quay đầu nhìn Khâu Linh Yến một cái, có chút minh bạch vuốt râu gật đầu, nhưng cũng không nói gì.

“Tại hạ, ” nói đến đây dừng lại một chút, có chút không biết nên gọi Mộ Tĩnh Vân như thế nào thì tốt, nghĩ nghĩ, mới nói tiếp: “Bằng hữu, Mộ Tĩnh Vân, gần đây thân thể không được khỏe, vừa lúc đi qua vùng đất trù phú này, muốn Lý tiền bối hỗ trợ xem một chút.” Hách Liên Dực Mẫn vừa nói, một bên không để lại dấu vết đưa cho Lý Hòe một ánh mắt…

—— tuy rằng hắn nói đúng là “Có chút không khoẻ”, nhưng tin tưởng với ánh mắt của hắn, Lý Hòe có thể thấy được…

—— bởi vì hắn cảm thấy được Mộ Tĩnh Vân tuy rằng sẽ không để ý đến chuyện mình dẫn y đến khám bệnh này, nhưng hẳn là sẽ thực để ý chuyện mình có độc huyết trên người bị nhiều người biết.

—— người như Mộ Tĩnh Vân này, có thể nào để người khác biết được thế mạnh của mình được chứ…

“Ta làm sao biết hắn chính là Mộ Tĩnh Vân đây?” Lý Hòe cũng không phải đèn đã cạn dầu, ông thấy được ánh mắt của Hách Liên Dực Mẫn, nhưng vẫn không phản ứng, ánh mắt híp híp, thản nhiên hỏi.

“Ta lấy tánh mạng đảm bảo.” hắn cười, hiểu được Lý Hòe cẩn thận là đúng, cũng không thể tùy tiện nói mình là ai thì có thể qua mặt được nha, cái này cũng không có gì quá mức cả.

“Ngoại công, huynh ấy thật sự là Hách Liên Dực Mẫn đó…” Khâu Linh Yến đột nhiên ở một bên lôi kéo ống tay áo Lý Hòe, ngượng ngùng nhỏ giọng nói, cuối cùng còn không dám ngẩng đầu nhìn Hách Liên Dực Mẫn, vẻ mặt thẹn thùng chịu không nổi…

“Đi theo ta.” Nghe được cháu ngoại nói như vậy, Lý Hòe cũng không nói thêm ì nữa, xoay người đi trước ở phía trước, Khâu Linh Yến thấy thế lập tức đi theo đỡ lấy cánh tay ông, nhưng chân là đi theo ngoại công rồi, nhưng đầu vẫn không ngừng quay lại, luôn luôn trộm nhìn hai người Hách Liên Dực Mẫn bọn họ, trong lòng ý không cần nói cũng biết…

Hách Liên Dực Mẫn ôm Mộ Tĩnh Vân, đi theo ông cháu Lý Hòe vào sâu trong viện, đi một lúc lâu, mới đi tới một biệt viện.

Biệt viện này nằm ở nơi hẻo lánh, trên đường thất quải bát quải, nếu không có người dẫn đường chắc chẳng ai biết đến nơi này, hơn nữa bố trí cực kỳ đơn giản, vắng vẻ trang nghiêm, vừa nhìn là biết không thường xuyên có người tới đây. Nhưng cũng may cửa phòng và mặt đất đều thực sạch sẽ, xem ra vẫn phái người thường xuyên đến quét dọn nơi này.

Lý Hòe đi ở phía trước, sau khi đi vào cửa viện đi thẳng đến phòng này đẩy cửa vào. Hách Liên Dực Mẫn cũng đi vào theo, chuyển mắt vừa nhìn, mới phát hiện phòng này được bài trí còn kém hơn những gia đình bình thường một chút—— bên trong gian phòng không bàn không ghế, không cửa sổ không rèm, chỉ có một chiếc giường đá đối diện với cửa chính —— nói là giường đá, cũng không tự nhiên, so với tảng đá bình thường thì tinh tế hơn nhiều lắm, nhưng lại có một chút sáng bóng, chính là không dễ dàng thấy được, phải chú ý nhìn mới có thể nhìn ra được; nhưng muốn nói là *Ngọc Thạch, bề ngoài lại quá mức cổ, không nói đến màu sắc không đúng, chỉ cần liếc mắt một cái, cũng khiến người khác cảm thấy được đó không phải là ngọc.

(Ngọc thạch là một loại đá quý màu xanh thường dùng để làm vật trang sức hoặc trang trí.)

Hách Liên Dực Mẫn nhìn lướt qua đại khái, tuy rằng trong lòng rất là tò mò, nhưng hắn cũng biết loại danh y Danh Dương thiên hạ này đa số đều có tính tình quái dị. Hơn nữa viện này u lãnh yên tĩnh như thế, nói vậy là cũng chứa nhiều bí mật không muốn người khác biết, cho nên tò mò thì tò mò, nhưng cũng không có ý định tìm tòi nghiên cứu thêm gì nữa.

“Yến nhi, con về phòng trước đi, không có mệnh lệnh của ta, ai cũng không được bước vào trong nội viện này.” Lý Hòe đi đến bên giường bằng đá ngồi xuống, nói với Khâu Linh Yến.

“Ngoại công!” Khâu Linh Yến vừa nghe đến muốn đuổi nàng đi, lập tức liền cầm lấy tay ngoại công mình làm nũng, nhìn Hách Liên Dực Mẫn trước mặt, lại nhìn ngoại công ở bên cạnh, rõ ràng chính là không muốn đi ra ngoài…

“Đừng giận, ngoại công còn phải xem bệnh giúp người ta đây này.” Đáng tiếc Lý Hòe không để mình bị đẩy vòng vòng, vỗ vỗ tay Khâu Linh Yến, ngữ khí mặc dù không nặng, nhưng trong lời nói lại không có tí xíu thương lượng nào.

“… Vậy con đi ra ngoài trước.” Tuy là không muốn rời đi, nhưng lại không muốn mất cấp bậc lễ nghĩa trước mặt người khác, trong lòng Khâu Linh Yến tuy rằng không muốn, nhưng vẫn là cố ra vẻ tươi cười: “Hách Liên công tử, xin thứ lỗi vì không tiếp được …”

Hách Liên Dực Mẫn nói vài lời khách sáo, nhìn theo Khâu Linh Yến đóng cửa đi ra ngoài, vừa quay đầu lại, liền thấy được vẻ mặt Lý Hòe nghiêm túc của ông…

“Trước tiên đặt hắn lên đây.” Lý Hòe nhìn chằm chằm Hách Liên Dực Mẫn một lúc, lại đột nhiên nói như thế, vỗ vỗ cái giường đá mình đang ngồi, nói với Hách Liên Dực Mẫn.

Hách Liên Dực Mẫn theo lời đặt Mộ Tĩnh Vân lên trên giường đá, lúc này Mộ Tĩnh Vân, đã mê man lâu ngày, hô hấp tuy rằng vững vàng, thần sắc cũng rất bình thường, nhưng Hách Liên Dực Mẫn hết ôm lại thả y, thế nhưng cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.

Lý Hòe bắt mạch giúp Mộ Tĩnh Vân, trầm ngâm trong chốc lát, chậm rãi nói: “Lúc trước hắn đụng tới qua những thứ gì? Ngươi cẩn thận nói cho ta nghe xem.”

“Bị một con Thanh Hồng xà cắn một cái.” Hách Liên Dực Mẫn đứng ở một bên, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng, tựa hồ đã sớm biết nguyên nhân Mộ Tĩnh Vân không thích hợp…

“Thanh Hồng? Xanh như thế nào? Đỏ ra làm sao?” Lý Hòe nghe vậy nhãn tình sáng lên, giọng nói không khó nhận ra có chút phập phồng cao thấp…

“Nhỏ bằng ngón tay út, dài đến hai thước, toàn thân xanh đậm, chỉ có điều dưới bụng có hoa văn màu đỏ, khi nó ngửa đầu thì không thấy, màu sắc tươi đẹp dị thường.” Con rắn này thật sự là rất đặc biệt, làm cho người ta nhìn qua là khó quên.

“Ừm…” sau khi Lý Hòe nghe xong Hách Liên Dực Mẫn miêu tả, vuốt râu liên tục gật đầu, chừng trong chốc lát, mới nói tiếp: “Không thể tưởng được Mộ Tĩnh Vân hắn tuổi còn trẻ, lại may mắn cỡ nào mới gặp được thứ này, làm lão phu ghen tị muốn chết!”

“Xin hỏi con rắn nhỏ này lai lịch ra sao?” Lúc nhìn thấy hoa văn màu đỏ kia mặc dù đã biết là độc vật không bình thường, nhưng thấy đến ngay cả Lý Hòe nổi danh như thế mà cũng nhịn được mà cảm thán, xem ra địa vị của con rắn này không nhỏ nha!

“Rắn này tên là ‘Huyền Ti’, nghĩa là ‘Trong mây hồng’, chính là dựa vào màu sắc xanh đỏ xen với nhau này, giống như trong đám mây xuất hiện cầu vồng vậy. Rắn này tính khí coi như dịu ngoan, bình thường sẽ không chủ động công kích người, nhưng độc tính của nó lại mãnh liệt, lại tương đối quỷ dị, bị nó cắn trúng, cũng sẽ không chết  ngay lập tức, mà là cảm thấy hít thở khó khăn, toàn thân đau đớn không chịu nổi. Cái này cũng chưa là gì, phiền toái nhất là độc của nó không có thuốc nào chữa được, trúng độc của nó, cũng không chết ngay lập tức, có cứu cũng cứu không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn thống khổ chết đi, hơn nữa quá trình còn trải qua vài ngày liên tục, cho nên thế nhân mới có thể giúp lấy cho nó cái tên ‘Huyền Ti’ như thế, ý là ‘Mạng mỏng như tơ, tùy thời có thể đoạn’.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.