Tại Mỹ Nhân Hoài

Quyển 1 - Chương 4: Thiên Nhật Túy Lan



Ánh mặt trời chói mắt, chiếu vào giường từ ngoài cửa sổ, cả người Mộ Tĩnh Vân đau nhức vô lực, tuy rằng rất mệt, nhưng dưới ánh mặt trời nóng như vậy, không thể không nhíu mày mà tỉnh lại. Tuy rằng đầu đã bắt đầu hoạt động, nhưng mắt lại vẫn là quật cường không chịu mở, lừa mình dối người đóng chặt lại…

Đau quá! Thật là khó chịu!!

Đặc biệt là nơi đó, quả thật là đau muốn chết!!

—— Đây là cảm giác đầu tiên của Mộ Tĩnh Vân sau khi tỉnh dậy. Một giây sau, y lập tức nghĩ tới người đã biến y thành bộ dạng này —— Hách Liên Dực Mẫn!!



Thật sự là không biết nên nói như thế nào mới tốt, cái tên Hách Liên Dực Mẫn đáng chết kia! Vốn xuân dược “Ngọc lưu hương” cũng không có ảnh hưởng gì lớn với y, chẳng qua là nhất định phải cùng người giao hợp mới có thể giải thôi. Không nghĩ tới Hách Liên Dực Mẫn lại lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, biết y không thể giải được xuân dược cũng không có chút sức lực nào. Cho nên hắn thật sự không để ý đến sự vô lực phản kháng của y mà tra tấn y suốt cả một buổi tối!

Hơn nữa các loại tư thế cơ bản đều làm qua, cuối cùng thế mà còn trơ tráo chỉ trích thân thể y không đủ mềm mại!!



Chuyện này cũng quên đi, Hách Liên Dực Mẫn trời sinh có tính phong lưu, quen dẫm đạp nơi bướm hoa, muốn nói hắn không biết dược tính của “Ngọc lưu hương”  sợ là quỷ cũng không tin, tối hôm qua làm như thế với y,  bất quá là xuất phát từ lòng muốn trả thù mà thôi. Bất quá, Mộ Tĩnh Vân chung quy là có chút khinh thường …

—— Nghĩ đến đây, Mộ Tĩnh Vân nhẹ nhàng thở ra một hơi, khóe miệng khó có khi cong lên, lộ ra một nụ cười có chút âm hiểm, lại có chút tà khí —— tuy rằng thân thể còn đau muốn chết, nhưng y thật sự không thích ngủ chung với người đáng ghét kia, hơn nữa người kia còn là một người chết ——

“Đang cười gì vậy?” Ngoài ý muốn, Mộ Tĩnh Vân thế nhưng nghe được giọng nói mà y cho rằng sẽ không nghe thấy nữa ——

“…” Mạnh mẽ mở mắt, không thể tin trừng hai mắt nhìn mỹ nhân đứng ở phía đối diện đang cười duyên với mình. Mộ Tĩnh Vân trong lúc nhất thời giống như mèo bị cắt mất lưỡi, á khẩu không trả lời được —— Hách Liên Dực Mẫn?! Sao có thể như thế được?! Hắn không phải là đã…

“Như thế nào vừa nhìn thấy tại hạ thì không cười?” Vẻ mặt Hách Liên Dực Mẫn trêu đùa ngồi xuống bên giường, vỗ vỗ chiếc quạt ngọc trong tay, giọng điệu không nóng không lạnh nói: “Đúng rồi. Đang kỳ quái tại sao tại hạ lại không chết?” Lời nói ngàn quay về bách chuyển, khiến Mộ Tĩnh Vân nổi da gà…

“…” Không nói được gì, y từ chối cho ý kiến. Trên mặt Mộ Tĩnh Vân tuy rằng rất kinh ngạc, nhưng không có biểu hiện ra nhiều cảm xúc, chính là ngưng thần nhìn thật sâu khuôn mặt đang cười gian của Hách Liên Dực Mẫn một cái, sau đó nhắm mắt lại, không hiểu người tối hôm qua vô lễ với y —— Hừ, lại có thể không chết, mạng hắn lớn thật…

“Tĩnh tiên sinh ngươi nha, không phải là ngoan độc bình thường. Tại hạ tốt bụng cứu ngươi, ngươi lại muốn độc chết tại hạ, chuyện này nếu truyền ra ngoài, cũng không biết danh hiệu ‘Y thánh’ hàng đầu còn có thể giữ được không đây?” Đôi mắt nguy hiểm híp lại, Hách Liên Dực Mẫn cúi xuống, dùng quạt nâng cằm Mộ Tĩnh Vân lên, vẻ mặt thoáng chốc tối sầm lại…

“Độc ở đâu?” Cũng không phải sợ bị hủy danh hiệu “Y thánh” hàng đầu của mình như lời nói của Hách Liên Dực Mẫn. Mộ Tĩnh Vân chẳng qua là nhịn không được tò mò, Hách Liên Dực Mẫn rốt cuộc làm như thế nào mà tìm được đường sống trong chỗ chết từ trong tay mình…

“Ở đây, ở đây là độc nhất.” Di chuyển cái quạt, đi xuống mấy tấc, trực tiếp chỉ lên ngực Mộ Tĩnh Vân, giữa trái tim…

“Một chiêu này của Hách Liên công tử, sợ là dùng sai người rồi.” Thản nhiên cãi lại một câu, không để ý đến sự trào phúng của Hách Liên Dực Mẫn, thậm chí cho dù thủ đoạn tán tỉnh nho nhỏ, đều hoàn toàn không để vào mắt, Mộ Tĩnh Vân bình tĩnh như vậy, quả thực là làm cho người ta có điểm muốn phát điên…

“Tại hạ không phải đang nói giỡn. Đương nhiên, có thể so với ‘Độc’ ở đây, cũng không phải không có, liền nói thí dụ như ——” đặc biệt kéo dài âm điệu, muốn nhìn xem Mộ Tĩnh Vân có phải thật sự bình tĩnh như thế hay không, nhưng cuối cùng cũng thất vọng, không thể bắt được sự thay đổi khác thường từ trên mặt của y, cho nên Hách Liên Dực Mẫn ra một chiêu cuối cùng, cũng không gây khó dễ nữa, mà sảng khoái nói: “Chính là máu của Tĩnh tiên sinh. Thật không biết hai cái này, cái nào độc hơn?” Vẫn không quên châm chọc một phen, quan hệ của hai người, xem ra cũng không có vì chuyện thuốc hôm qua mà dịu bớt, thậm chí cục diện còn gay gắt hơn, cũng có chút xu thế càng ngày càng mãnh liệt …

“Sao ngươi biết?” Hách Liên Dực Mẫn nếu không có bị độc chết, vậy hắn có thể biết được nguyên nhân cũng không có gì kỳ lạ. Nhưng mà y thật sự rất muốn biết, Hách Liên Dực Mẫn sao lại biết được…

“Bởi vì động tác chủ động kia ——” lại tiếp tục cúi người xuống một chút, rút ngắn khoảng cách của hai người lại một chút, Hách Liên Dực Mẫn vẻ mặt hài hước kề sát vào mặt Mộ Tĩnh Vân, mặt không đỏ thở không gấp nói rõ ràng. Hắn là tay chơi lão luyện trong tình trường nên không sao cả, nhưng thật ra khó có thể chọc cho Mộ Tĩnh Vân đỏ bừng mặt, chứng kiến Mộ Tĩnh Vân tựa hồ là có điểm tức giận quay đầu qua chỗ khác, tâm tình Hách Liên Dực Mẫn thật tốt cười vài tiếng, nói tiếp: “Tình hình tối hôm qua, với giao tình của hai chúng ta, tại hạ thật sự không cho rằng Tĩnh tiên sinh sẽ chủ động như thế. Hơn nữa là chủ động đến nỗi làm cho mình bị thương, cho nên tại hạ hơi suy nghĩ một chút, Tĩnh tiên sinh sở dĩ làm như vậy, kỳ thật là muốn khiến cho mình bị thương chảy máu đúng không?” Không hề uyển chuyển nói giảm nói tránh, nói thẳng ra một câu…

“Không nghĩ tới với tính cách của  Hách Liên công tử, vào lúc đó cư nhiên còn có thể nghĩ nhiều như vậy?” Có thể là bị Hách Liên Dực Mẫn rõ ràng trong lời nói cấp làm cái thẹn thùng, cho nên Mộ Tĩnh Vân cũng có chút không cam lòng yếu thế mà trào phúng lại một câu. Chẳng qua chung quy thì y cũng bị người ta ăn sạch sẽ, cho nên nếu so sánh với Hách Liên Dực Mẫn, Mộ Tĩnh Vân ít nhiều vẫn chịu thiệt hơn.

“Chủ yếu vẫn là do công của Tĩnh tiên sinh, nếu không phải nghĩ đến với thái độ làm người của Tĩnh tiên sinh  làm sao có thể làm dư một động tác như ta nói, tại hạ cũng không thể nghĩ ra nhanh như vậy.” Hách Liên Dực Mẫn nhấn mạnh, cho nên nói không đến mấy câu, hai người lại cương lên…

“Vậy thì chỉ có thể nói là do vận khí của ta không tốt, không thể độc chết Hách Liên công tử.”  Tức giận trả lời một câu, Mộ Tĩnh Vân nghĩ đến nằm cũng đủ rồi, tuy rằng còn chưa có tinh thần, nhưng thân mình cũng nằm nhiều rất mệt mỏi, cho nên vừa định chậm rãi ngồi dậy, lại bị vết thương trên người làm cho nằm xuống lại, lập tức liền buông tha lại nằm xuống, giương mắt chứng kiến Hách Liên Dực Mẫn gây ra chuyện này đứng đó lắc đầu, không khỏi lại là một trận phiền lòng + chán ghét.

“Cũng không phải, máu độc của Tĩnh tiên sinh đủ độc rồi, chẳng qua là tại hạ bất tài, vừa vặn là bách độc bất xâm, bằng không một đêm phong lưu tối qua, trên đời này đã không còn Hách Liên Dực Mẫn nữa rồi!” Khó được có lúc nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này. Khi nói chuyện Hách Liên Dực Mẫn còn oán trách trừng mắt nhìn Mộ Tĩnh Vân một cái, nếu không nhớ tại chính mình còn có việc cầu người trước mắt này, Hách Liên Dực Mẫn đã đi từ sớm rồi —— Đúng vậy! Máu của Mộ Tĩnh Vân, chính là độc dược chí âm cực kỳ nguy hiểm, ai cũng nói cái gì mà *kiến huyết phong hầu*, riêng là dính vào chút xíu như vậy, sợ là Đại La Kim Tiên cũng cứu không được. Hơn nữa với tính khí ngoan độc của Mộ Tĩnh Vân này, đừng nói là giải dược, có giải thích hay không cũng là một vấn đề! Không chừng y nhất thời hứng khởi đưa cho mình một miếng gỗ dính độc, không cẩn thận dính một ít vào người, chỉ sợ là ngay cả quan tài cũng không kịp chuẩn bị.

(kiến huyết phong hầu:  ý là thấy máu thì cổ họng đã khép lại, nghĩa là chết í.)

Mà hành động cố ý chủ động kia của Mộ Tĩnh Vân tối hôm qua, kỳ thật cũng chính là muốn nhân lúc hắn tiến vào để làm mình bị thương, để cho máu độc của mình dính vào người hắn thôi!!

Mộ Tĩnh Vân này, nhất định là đoán chắc bản thân mình trúng xuân dược, dược tính của máu độc trên người cũng sẽ bị suy yếu, mà hắn đụng tới máu độc, thì sẽ bởi vì độc tính đã bị suy yếu nên sẽ không lập tức bị mất mạng —— kết quả như vậy, chính là đã có thể mượn sức hắn giải được xuân dược trên người, lại có thể báo thù được hắn sau khi hắn bị phát độc!

Thật có thể nói là là nhiều tâm kế, tâm cơ rất sâu, tâm địa thì độc ác, xuống tay cũng rất tuyệt tình. Tất cả đều được Mộ Tĩnh Vân tính toán trước rồi!!!

“Hách Liên công tử đã bách độc bất xâm, lại sao biết nó đủ độc?” Xuy! Lại có thể có cơ thể bách độc bất xâm, thật sự là lãng phí vô ích máu độc của y, phải biết rằng tất cả độc trên thế gian này, máu của Mộ Tĩnh Vân cũng rất nổi danh…

“Ta vừa mới đi chuồng ngựa một lúc, kết quả con ngựa tốt ngàn vàng mới có được thế nhưng lại chết trong tay ta, thật sự là có chút không đành lòng a.” Miệng nói không đành lòng, nhưng biểu tình hoàn toàn không phải như vậy —— buổi sáng hắn tỉnh dậy đã muốn đi tắm, trên tay của hắn có thể dính một ít máu hoặc mùi máu (chú giải 1), mà hắn chỉ mới vỗ nhè nhẹ,  con thiên lý mã kia cũng chỉ kịp kêu lên vài tiếng, thậm chí ngay cả giãy dụa cũng lực bất tòng tâm, chết đi như vậy…

Máu của Mộ Tĩnh Vân, nếu còn không đủ độc, vậy hắn thật đúng là nghĩ không ra còn có cái gì mới đúng với chữ”Độc” này!

“Tuy rằng Hách Liên gia gia tài bạc vạn, nhưng xin khuyên Hách Liên công tử hay là không cần tất cả đều lấy ra dán lên trên mặt —— nhiều hơn nữa cũng là không đủ dùng đâu.” Liếc mắt nhìn Hách Liên Dực Mẫn, Mộ Tĩnh Vân thủy chung vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì, khiến cho Hách Liên Dực Mẫn giống như đang tự đàn tự hát…

“Tĩnh tiên sinh nói rất đúng, may mắn gia phụ lúc trước không phải quá mức keo kiệt, mặc dù là số tiền lớn hay *Thiên Nhật Túy Lan* (chú giải 2) đều đưa cho tại hạ. Nhưng mà xem như đáng giá, bằng không,  tối hôm qua tại hạ đã chết rồi.” Cười nhẹ một tiếng, đôi mắt Hách Liên Dực Mẫn hơi đảo, hơi có chút thâm ý nhìn Mộ Tĩnh Vân liếc mắt một cái, lấy quạt khẽ che, khóe miệng nâng lên, mang theo ý cười…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.