Tài Nghệ Không Bằng Người

Chương 2



Lúc Cố Lăng nhận được điện thoại, anh cực kỳ muốn chửi má nó. Bởi vì anh đang nghỉ phép, mà anh cho rằng với thân phận tổ trưởng tổ phòng chống xã hội đen, loại cướp giật nhỏ thường gặp trên phố không cần anh phải ra tay. Thế nhưng, giám đốc sở cảnh sát lại tự mình gọi tới, dù cho anh có không vui cũng phải nể mặt mà cố gắng nghe cho hết.

Tên cướp là một gã nghiện, bởi vì cần tiền để mua thuốc cho nên đã lên kế hoạch cướp bóc và đả thương người như trên, đồng nghiệp trong cục đã theo dõi hắn ta từ trước, đến nay mới vất vã thu lưới, lại tại thời khắc sống còn xảy ra sơ suất, trong quá trình đuổi bắt, tên lưu manh này trong lúc hoảng hốt đã chạy bừa vào trung tâm thương mại, uy hiếp hơn ba mươi người gồm có khách hàng và cả nhân viên trong khu trò chơi. Mà phần lớn mọi người ở đây chủ yếu là phụ nữ và trẻ em.



Và điều quan trọng hơn chính là, trong tay tên lưu manh này có súng.

Bây giờ là ban ngày, cửa hàng này lại ở khu trung tâm, cho nên ảnh hưởng vô cùng tồi tệ, đã có không ít người qua đường đưa sự kiện này lên mạng, ngay cả thị trưởng cũng đã bị kinh động.

Có súng, còn có hơn 30 người làm con tin, đương nhiên là Cố Lăng sẽ không cho việc này là việc nhỏ nữa. Anh nhanh chóng cúp điện thoại, cầm chìa khóa xe lên chạy nhanh ra cửa.

Hai mươi phút sau, đội trưởng Cố mặt mày lạnh tanh xuất hiện bên ngoài trung tâm thương mại, các đội viên nhìn thấy anh lập tức như nhìn thấy mẹ đi chợ mới về, tranh nhau xông tới.

“Đội trưởng Cố!”

“Lão đại!”

“Thủ lĩnh!”

“Anh Lăng!”

“Câm miệng đi!” Cố Lăng chả buồn cùng bọn họ nói nhảm, “ Tình hình bây giờ sao rồi?”

“Tên cướp bắt cóc và khống chế con tin đã hơn 10 phút rồi, cảnh sát trong cục đang đàm phán với hắn ta trong đó, người của đội Đặc công đều đang đợi ở ngoài chờ chi viện. Tên cướp yêu cầu phải đưa cho hắn ta năm trăm vạn tiền mặt và một chiếc xe, nếu trong vòng 1 giờ không đáp ứng, hắn ta sẽ bắt đầu giết người. Tay bắn tỉa cũng đã đến, nhưng mà thiết kế bên trong siêu thị khá đặc thù cho nên khó tìm được chỗ nấp.” Một tổ viên ăn nói lưu loát đã nhanh chóng báo cáo lại tình hình hiện tại một lần.

Cố Lăng hỏi: “ Có quay được video ở bên trong không?

“Được.” Một tổ viên vừa nói vừa đưa máy tính bảng qua, cấp trên làm việc rất hiệu suất, đã kết nối được với hệ thống giám sát của trung tâm, cũng đã đem hình ảnh bên trong phát ra hệ thống nội bộ.

Cố Lăng phóng to màn hình, nhìn tên cướp từ đầu đến cuối vẫn rất khẩn trương, thời gian trôi qua từng phút từng giây, có thể nhìn ra được hắn ta đã bắt đầu nóng nảy và mất kiên nhẫn.

Hắn ta chỉa súng vào viên cảnh sát đang đàm phán, điên cuồng gào thét cái gì đó. Một viên cảnh sát hơi lớn tuổi đang giơ cao hai tay, vừa cố gắng trấn an tâm tình hắn ta, vừa nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay một chút. Cố Lăng đoán, hẳn là cảnh sát kia đang nói cho hắn ta biết, thứ mà hắn ta yêu cầu sắp chuẩn bị tốt rồi, để cho hắn ta đừng kích động quá.

Tâm trạng tên lưu manh hơi bình ổn một chút, thế nhưng tay cầm súng vẫn không chịu thả xuống.

Cố Lăng lại chuyển hình ảnh đến số người đang đứng phía sau tên cướp, toàn bộ hơn ba mươi người đang ngồi xổm trên mặt đất, anh chỉ nhìn lướt qua một chút, xác định được không có ai bị thương, đang định trả lại máy tính bảng cho tổ viên thì đột nhiên nhìn thấy một đôi mắt sáng rực.

Đó là một cậu bé vô cùng xinh xắn, khoảng bốn năm tuổi, mặc dù được người khác ôm vào trong ngực, thế nhưng một chút sợ hãi cũng không cảm nhận được, còn mở to đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm tên cướp kia đầy hứng thú, khuôn mặt đáng yêu đó hình như Cố Lăng nhìn có hơi quen mắt.

Bởi vì hình ảnh đang được phóng to để cho dễ dàng nhận diện, cho nên Cố Lăng thu lại hình ảnh bình thường, sau đó, anh nhìn chằm chằm nhóc con ba giây, nhìn xong thực sự không nhịn được mà mắng một câu “ Mẹ nó.”

Tiếp theo, anh nhìn thoáng qua người đàn ông ôm nhóc con đang quay đầu nhìn ống kính bên này.

Lần này, ngay cả “mẹ nó” đội trưởng Cố cũng không nói nổi. Nếu như chỉ nhìn thấy Kha Nhất Thần, anh còn có thể cho là mình bị hoa mắt nhìn lầm, thế nhưng còn nhìn thấy cả Tả Thành thì không thể nào lừa mình dối người được nữa.

Cái vị đang được ôm trong ngực kia, anh có thể xác định và khẳng định chắc chắn rằng đó chính là con trai của Kha Minh Hiên, cháu trai ruột của thủ trưởng Kha, cháu đích tôn của trưởng phòng Phùng, là tiểu bảo bối tiểu thiếu gia Kha Nhất Thần được mọi người từ trên xuống dưới của ba nhà Kha, Biên, Phùng nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa!

Một tổ viên nghi hoặc nhìn anh: “Thủ lĩnh, anh sao thế?”

Trên mặt của Cố Lăng hiện lên mấy chữ “ Sống không còn gì luyến tiếc”, anh cầm máy tính bảng đập vào tay hắn: “Nhiệm vụ lần này thật mẹ nó gian khổ mà!”

Đầu Tổ viên hiện đầy dấu chấm hỏi. Bọn họ đã chấp hành qua rất nhiều nhiệm vụ còn nguy hiểm hơn so với hiện tại không biết bao nhiêu lần, thế nhưng cũng chưa bao giờ thấy qua bộ dáng của lão đại như hôm nay, không phải chỉ là một tên cướp nhỏ thôi sao, mặc dù con tin có hơi nhiều nên hơi khó giải thoát một chút, nhưng vẫn cách hai từ “ gian khổ” xa lắm. Phụ trách chính vẫn là người bên phân cục, bọn họ đến cũng chỉ là phụ giúp mà thôi.

Cố Lăng chẳng buồn giải thích với bọn họ, vừa định nhấc chân đi vào trung tâm thì nhìn thấy hai cảnh sát từ bên trong đi ra, đi đầu chính là vị sếp trong phân cục vừa mới đàm phán với tên cướp kia.

Vị này họ Ôn, Cố Lăng gọi một tiếng “ Sếp Ôn”

Sếp Ôn nói: “ Tiểu Cố, lại gây thêm phiền phức cho cậu rồi.”

Trái lại, Cố Lăng rất khách khí nói: “ Không sao. Bên trong sao rồi?”

Sếp Ôn nói qua một lần tình hình đại khái ở bên trong, vẫn còn hai cảnh sát đang tiếp tục đàm phán với tên cướp. Ông đã gọi điện để cho bên trên chuẩn bị tiền và xe. Bây giờ, điều quan trọng nhất là giải cứu được con tin ra ngoài an toàn.

Hiện tại, phiền toái nhất là tên này bị nghiện, là tội phạm nguy hiểm, chúng ta chỉ sợ hắn ta mất lý trí rồi nổ súng bậy bạ, như vậy thì độ an toàn của con tin sẽ không được đảm bảo....”

“ Nhất định phải đảm bảo sự an toàn cho con tin, một chút kinh hãi cũng không được.” Cố Lăng cắt ngang lời ông.

Sếp Ôn có chút ngoài ý muốn mà nhìn anh, đang muốn khen ngợi anh đôi câu thì không ngờ anh lại nói tiếp: “Nếu không, chúng ta sẽ xong đời.”

Lần này, ngay cỏ sếp Ôn cũng đầu đầy dấu chấm hỏi.

Sau đó, Cố Lăng hỏi tay súng bắn tỉa đâu, sếp Ôn cho người đi tìm tay súng bắn tỉa rồi đưa tới, mấy người đứng ở một bên nhỏ giọng thương lượng đối sách. 

Suốt cả quá trình sếp Ôn đều nhíu chặt mày, còn tay súng bắn tỉa thì chỉ biết nghẹn họng nhìn trân trối, những tổ viên khác thì toàn bộ quá trình đều dùng ánh mắt sùng bái để nhìn lão đại nhà mình.

Cố Lăng cầm máy tính bảng xem sơ đồ và cách bài trí của các kệ hàng trong trung tâm thương mại, dùng bút tô tô vẽ vẽ lên giấy, tính toán thật nhanh trong đầu chính xác vị trí, góc độ bắn tỉa, tốc độ và cường độ đạn ra khỏi nòng, cùng với khả năng đạn bắn ngược lại khi trúng giá thép, cũng như khả năng bắn trúng mục tiêu....

Sếp Ôn nhất quyết phản đối: “ Không được, như vậy quá mạo hiểm. Nếu như không bắn trúng mục tiêu hoặc là không bắn trúng bộ phận trí mạng, thì sẽ chọc giận tên cướp, đến lúc đó tất cả con tin sẽ trở thành bia sống cho hắn ta xả giận!”

“Tôi.....” Tay súng bắn tỉa nuốt một ngụm nước miếng, “ Bắn trúng giá thép không thành vấn đề, nhưng tên cướp lại đang di chuyển, anh làm sao chắc chắn hắn ta sẽ ngoan ngoãn đứng ở chỗ này?”

“ Tôi có thể đảm bảo tên lưu manh kia sẽ đứng ở vị trí này, anh có thể đảm bảo bắn trúng mục tiêu không?”

“Tôi sẽ cố gắng....”

“Không phải cố gắng mà là nhất định phải làm được! Nếu như phạm một chút sai sót thì tính mạng của những con tin bên trong sẽ gặp nguy hiểm!”

Cố Lăng bực bội bứt tóc, “Được rồi, đưa súng cho tôi, tôi sẽ làm.”

“Tiểu Cố! Không được làm liều!” Sếp Ôn ngăn anh lại.

“Liều? Kỹ thuật bắn súng của tôi đứng đầu trong cuộc thi 

giữa các cục cảnh sát cả nước đấy!”

Sếp Ôn rầu đến mức tóc cũng muốn bạc: “Không phải tôi hoài nghi kỹ năng bắn súng của cậu, mà vì tôi nhận thấy cách này là không thể. Ngân hàng bên kia sẽ lập tức đưa tiền tới, chúng ta có thể đợi sau khi hắn ta lên xe rồi lại tiến hành truy bắt, vô luận là như thế nào đi nữa thì sự an toàn của con tin cũng phải được đặt lên hàng đầu.....”

“ Nhưng chúng ta không có thời gian, hắn ta đã có dấu hiệu  lên cơn nghiện!”

Hai người mỗi người một ý cãi nhau không dứt, mà thời gian thì cứ trôi qua từng phút từng giây không ngừng.

Trong màn hình, tinh thần của rất nhiều con tin đã không chống đỡ được nữa, ngay cả Kha Nhất Thần ban đầu tràn đầy hứng khởi bây giờ cũng có chút buồn ngủ.

Cậu bé ngã đầu gác lên vai Tả Thành, quệt miệng lầm bầm: “Chả có gì thú vị cả.”

Tả Thành thầm nghĩ, thiếu gia, cậu cho là mình đang xem tivi hả.

Kha Nhất Thần vặn vẹo uốn éo trong ngực cậu: “Tả Tả, em muốn đi tiểu.”

Tả Thành nói: “Nhịn chút nhé.”

Kha Nhất Thần nói: “Không nhịn được.”

Tả Thành: “....”

Kha Nhất Thần: “Đám cảnh sát này thật là vô dụng, nếu là hai baba của em thì đã sớm đánh tên lưu manh này bầm dập rồi.”

Tả Thành trầm mặt trong chốc lát lại nói: “Thật sự không nhịn được hả?”

Kha Nhất Thần: “Thật sự nhịn không được.”

Tả Thành vừa định nói cái gì đó thì đột nhiên nghe được tên cướp hét lên giận dữ: “Đã 50 phút rồi, tại sao tiền vẫn chưa có? Xe đâu? Xe để ở chỗ nào? Có phải các người đang gạt tôi đúng không? Đúng không?”

“Năm trăm vạn không phải là số tiền nhỏ, cho dù có đến ngân hàng rút thì cũng phải hẹn trước....” Một cảnh sát còn chưa nói dứt câu thì tên cướp đột nhiên quay người vọt tới trước mặt một con tin, họng súng chỉa thẳng vào trán cô.

Con tin là một nữ nhân viên của trung tâm trò chơi, còn rất trẻ, bị dọa cho gần như là co quắp trên mặt đất, khuôn mặt hoảng sợ, khóc la không dứt.

“Là các người đang lừa tôi, tôi không tin cảnh sát! Ba phút, nếu 3 phút nữa tiền và xe vẫn chưa đến, tôi sẽ bắn nát đầu cô ta!”

Cảnh sát còn chưa lên tiếng, Tả Thành lại đột nhiên buông Kha Nhất Thần ra rồi đứng lên.

“ Anh ồn ào quá.”

Con tin, cảnh sát và cả tên cướp đều vì câu nói này của cậu mà sửng sốt, ngay cả cô gái bị dí súng trên đầu cũng quên cả khóc.

Cơn nghiện đã bắt đầu phát tác, hai mắt tên cướp đỏ bừng, nước mắt nước mủi giàn dụa, hoàn toàn không đè nén được cơn giận, hắn ta gào thét, chỉa nòng súng về phía Tả Thành.

“Mày tìm.....”

Tả Thành chờ đúng thời cơ, mạnh mẽ xuất kích, đá một cước về phía cổ tay người cầm súng.

Chữ “chết” cuối cùng còn mắc nghẹn lại trong cổ họng tên cướp không kịp thốt ra.

“Đoàng!” 

Một tiếng súng vang lên, trong chớp mắt, tất cả mọi người ở đây ai cũng sợ hết hồn.

Cố Lăng và sếp Ôn tranh luận nửa ngày vẫn chưa đưa ra quyết định, giật mình nhìn nhau, cùng xoay người chạy vào trong khu trung tâm thương mại.

Trận đấu kết thúc chỉ trong chớp mắt.

Dưới sự chuẩn xác cực kỳ cả về góc độ lẫn cường độ, cổ tay của tên lưu manh bị gãy, rũ xuống mềm oặt, trông hết sức quỷ dị. Trong tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế, Tả Thành thu chân dài lại, tạo thành một vòng ở giữa không trung, còn thân thể của tên cướp thì bay về phía sau giống như một miếng giẻ rách rồi đập mạnh lên trên kệ hàng bày đầy đồ chơi.

Đồ chơi bắn ra tung tóe bốn phía, Tả Thành khẽ vươn tay lên không trung, chộp được cây súng ngắn đang bay đến. Cậu giơ súng lên ngắm ngay tên cướp, không chút do dự mà bắn một phát.

Lúc Cố Lăng xông vào khu trò chơi, nhìn thấy được hình ảnh rất có lực sát thương đó --- Một chàng trai trẻ chân dài dáng thon từ trên trời giáng xuống tựa như chúa cứu thế, đứng sừng sững giữa một mảnh hỗn loạn. Ở trước mặt cậu, tên lưu manh đang che cái chân bị thương kêu la thảm thiết; ở phía sau cậu, đám con tin dường như vẫn còn chưa lấy lại được tinh thần từ trong sợ hãi, vẫn còn nhao nhao không dám ngẩng đầu.

Tay Tả Thành nâng súng còn chưa hạ xuống, thân hình cao lớn thon dài, cân đối, khỏe khoắn, đẹp đẽ, cơ bắp cuồn cuộn dưới lớp quần áo, không còn nghi ngờ gì nữa, dưới lớp quần áo vướng bận kia là một dáng người khiến cho người khác phải thèm nhỏ dãi.

Chân Cố Lăng cứng ngắc dừng lại, anh cảm thấy, viên đạn kia của Tả Thành không phải là bắn vào trên đùi tên cướp, mà là bắn thẳng vào lòng mình.

Này... thật sự là thần cmn kỳ.

Tả Thành nghe được tiếng bước chân, quay đầu lại thì nhìn thấy anh, cậu không nói tiếng nào ném khẩu súng qua rồi ôm Kha Nhất Thần đang say sưa đứng xem kịch đi ra ngoài.

Cố Lăng gần như là phản xạ có điều kiện đưa tay ra ngăn cản cậu: “ Chờ chút.”

Tả bảo tiêu: “???”

Lúc Cố Lăng ngăn cậu lại hoàn toàn là làm theo bản năng, căn bản chưa nghĩ đến việc ngăn người ta lại để làm gì, lúc này đầu óc đột nhiên hoạt động trở lại, anh lập tức nhanh trí nói: “Cậu đi theo tôi về cục để lấy lời khai một chút.”

Tả bảo tiêu thành thật gật gật đầu, không hề có thái độ thần tượng chút nào, nói: “Tôi mang tiểu Thần đi tiểu trước đã.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.