không có người phụ nữ xấu, chỉ có người phụ nữ lười không biết làm đẹp, những lời này một chút cũng không sai.
Mặc dù tuổi Lý Phi Vân có chút lớn, nhưng nền tảng lại khá tốt. Nếu không hai mươi năm trước, Vương Trường Chí cũng sẽ không coi trọng cô, sau đó dùng cách lì lợm la liếm để theo đuổi cô cho bằng được. Tuổi xuân trôi qua là chuyện không thể kháng cự, cho nên mục tiêu của đội ngũ chuyên viên sắc đẹp dành cho Lý Phi Vân là hướng tới kiểu khí chất thục nữ.
Đau khổ, dày vò đương nhiên là có, nhưng hết thảy điều này thật sự không tính là gì so với việc khi nhìn thấy đôi cẩu nam nữ kia. Lý Phi Vân chính là người như vậy, khi cô yêu Vương Trường Chí, thì sẽ luôn một lòng một dạ, đào tim móc phổi ra cho đối phương xem, nguyện vì hắn cho đi hết thảy, nhưng khi cô bắt đầu hận hắn, cô dần dần cảm thấy không công bằng, sự kiên trì và quyết tâm của cô cũng mạnh mẽ hơn so với người bình thường.
Cứ như vậy, cô kiên trì suốt một năm. Trong khoảng thời gian này, người đàn ông anh tuấn lãnh đạm kia có đến xem cô vài lần. Từ rất xa, ánh mắt đó đã chứa sự phán xét quá rõ rãng, cất dấu bên trong là lạnh lẽo tột cùng, Lý Phi Vân vẫn còn nhớ rõ người đàn ông này nói muốn tình yêu của cô, cô có một cổ sợ hãi không thể nói nên lời khi đối mặt với anh ta, nhưng đồng thời Lý Phi Vân lại một mực kính trọng đối phương, dù sao đối phương cũng là người ban cho chính mình một cuộc sống mới.
Thành quả sau một năm là vô cùng kinh ngạc, cô từ 80kg xuống còn 45kg. Ưu điểm của việc gầy là bạn không chỉ có thể mặc một chiếc váy đẹp mà còn có làn da săn chắc hơn rất nhiều, thoạt nhìn cả người còn trẻ hơn ít nhất mười tuổi. Hơn nữa kết hợp với một đội ngũ chuyên nghiệp và yêu cầu huấn luyện vừa nghiêm khắc vừa ma quỷ, cộng thêm Lý Phi Vân chưa bao giờ sinh con, cho nên dáng người lúc trước tuy rằng có hơi xấu, nhưng cũng thực dễ dàng điều chỉnh.
Bây giờ cô, có mái tóc dài đen xoăn, gợn sóng, lông mày ẩn chứa phong tình, đôi môi đỏ kiều diễm, ướt át, trước cong sau vểnh, chưa kể những người đàn ông cùng tuổi đi dạo trên phố, ngay cả những chàng trai trẻ cũng nhịn không được quay đầu mà nhìn.
Có nhan sắc rất quan trọng đối với các chị em phụ nữ. Nếu bạn không được trời cao ưu ái, vậy thì nhất định ngày mai phải cố gắng gấp đôi. Việc này cũng không phải chỉ vì lấy lòng đàn ông, mà là vì giúp bản thân có thể sống ngày càng tốt hơn.
Trong một năm trôi qua, ngoại trừ cơ thể được cải tạo bên ngoài, Quý Ngũ còn sắp xếp cho cô đi học các khóa học đại học. Người phụ nữ Lý Phi Vân này, có ý chí mạnh mẽ, kiên cường đến đáng sợ, sau khi tầm mắt cô ngày càng được mở rộng, đã hoàn toàn vẫy tay vứt bỏ quá khứ, bây giờ cho cô xem lại ảnh chụp Vương Trường Chí cùng với video, cũng sẽ không còn phẫn nộ, uất ức như trước, chỉ đơn giản là cảm thấy nực cười thôi.
Cười bản thân lúc trước không có mắt nhìn người, cười bản thân một năm trước ngu muội, vô dụng ra sao, cũng cười sự ghê tởm, dối trá của người Vương gia.
Đúng lúc này, Quý Ngũ đem quyền lựa chọn trao tới tay cô.
Trả thù? Hay không trả thù?
Lý Phi Vân chọn cách trả thù không chút do dự. Nếu không vì mục địch trả thù, tất cả mọi nỗ lực của cô đều biến thành cái gì? Cô nỗ lực trở nên xinh đẹp, nỗ lực nâng cao học thức lại vì cái gì? Loại chuyện dĩ đức báo oán [1] trước đây cô đã làm nhiều rồi, bây giờ cô càng cương quyết dĩ trực báo oán [2].
[1] Dĩ đức báo oán: dùng đức độ đối xử với kẻ xấu (ý ở đây là chị khoan nhung, nhịn không so đo với những kẻ đó.)
[2] Dĩ trực báo oán: lấy sự ngay thẳng đối lại với cái xấu (túm cái quần lại là chị không nhịn nữa=)))
Lúc trước, người Vương gia đối xử với cô như thế nào, bây giờ cô liền đáp trả như thế đấy----à không, phải là hàng trăm lần, hàng ngàn lần đáp trả. Dù sao, cô đã bán đi tình yêu của chính mình, đây là tất cả những gì cô xứng đáng nhận được. Khi đối đãi với kẻ thù thì nên tàn nhẫn giống như trời đông giá rét.
Công ty Vương Trường Chí nhìn như kiếm được tiền, nhưng con người Vương Trường Chí có một cái tật xấu đó chính là hay có thói quen bao che cho người của mình, đặc biệt là những người thân có quan hệ huyết thống cùng với hắn.
Hơn nữa có Vương mẫu ở đây là một chuyện tốt, người ta luôn nói rằng các tài khoản trong công ty giao cho người ngoài, không bằng giao cho người nhà đảm nhận, vì vậy từ trên xuống dưới trong công ty, phàm là có quan hệ một chút với tài vụ, đều là người trong nhà Vương gia. Nào là anh họ của mẹ, cháu trai của cháu gái, anh chị em họ bên nội bên ngoại....Về cơ bản đều được nhồi ở trong công ty của Vương Trường Chí.
Một đám người chỉ biết mốc nối quan hệ như thế, tất nhiên từng người bọn họ chỉ vì danh lợi, không có khả năng toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho Vương Trường Chí. Bọn họ nghĩ rằng, nếu mọi người đều ở trong công ty, vậy dĩ nhiên cần phải câu cá [3] nhiều hơn một chút, vét được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, toàn là người nhà của nhau càng không cần khách sáo.
Bởi thế những người này từ chính giữa kiếm lời cho túi tiền riêng của mình không ít, nhưng bên ngoài lại cố tình làm sai số liệu để che dấu. Trong công ty không phải là không có người cùng Vương Trường Chí uyển chuyển đề cập qua chuyện này, nhưng Vương Trường Chí lại không tin mới chết. Theo quan điểm của hắn, kia là tất cả người thân của mình, nói đến cùng công ty này thuộc quyền sở hữu của tất cả mọi người, nếu bọn họ đào tiền từ công ty, chẳng lẽ không sợ có một ngày đóng cửa sao?
[3] Câu cá chỗ này ví von như lấy tiền.
Hắn không thèm đi tra, ngược lại còn đem người nhắc nhở mình chửi cho một trận. Theo thời gian trôi qua, dần dần không còn người đi nhắc nhở hắn nữa. Dù sao, đây là công ty Vương gia của các người, cuối cùng biến thành cái dạng gì cùng chúng tôi không có bất kỳ quan hệ.
Lần đó, nguồn cung của Vương gia gặp trục trặc. Cho tới nay, Lý Phi Vân cũng không biết Thi Vinh làm nghề gì, nhưng cô thực tin tưởng người đàn ông này chắc chắn có bản lĩnh thông thiên, nếu không thì không thể lấy được văn kiện bí mật của Vương thị đưa tới trước mặt cô.
Có đôi khi cô đều nhịn không được suy nghĩ, có lẽ Thi tiên sinh thực sự thích mình, nên mới nói muốn tình yêu của mình? Nhưng sau đó cô liền minh bạch bản thân chỉ tự mình đa tình, một người đàn ông giống như Thi tiên sinh, bản thân mình chỗ nào xứng đôi. Không nói đến vấn đề tuổi tác, chỉ riêng bề ngoài thôi liền phi thường không được.
Còn vấn đề tại sao Thi Vinh lại muốn giúp mình, Lý Phi Vân đã không thèm để ý. Trước mắt, cô chỉ nghĩ trả thù Vương Trường Chí, nhìn hắn hai bàn tay trắng, những chuyện khác cô căn bản không để bụng.
Có tư liệu Vương thị, nhưng cô hoàn toàn không hiểu được hết. Cô càng ra sức học tập nghiêm túc, vì một ngày kia có thể quang minh chính đại đứng trước mặt Vương Trường Chí, cười nhạo hắn. Điều này mang đến cho cô một động lực mạnh mẽ, chẳng sợ ăn khổ, ăn mệt, vất vả, muốn từ bỏ nhiều đến đâu, cô cũng cắn răng nhẫn nại.
Tuy rằng thật chán ghét Lý Phi Vân trước kia, nhưng bây giờ Lý Phi Vân xinh đẹp, tự tin đầy mình, luôn cố gắng tiến về phía trước, Thi Vinh...cũng không thích.
Không thích, nhưng là thực thưởng thức.
Những người suốt ngày chỉ biết yếu đuối vô năng, lại không có chí cầu tiến, khi gặp chuyện thì không có tư cách oán giận. Chỉ có những người té ngã ở nơi đâu liền từ đó mà bò dậy, mới có thể sống được một cuộc sống tự tại, phóng khoáng.
Đúng vậy, giống như anh.... Trong một căn phòng tối, Thi Vinh nhẹ giọng hỏi: "Tiến triển như thế được rồi đi?"
【 Ngươi đã làm rất tốt.】
"Nhớ rõ chuyện ngươi đáp ứng ta." Đôi mắt đen nhánh của Thi Vinh lộ ra cảm xúc hung ác. "Nếu không, ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho ngươi."
Cái thanh âm thần bí kia trầm mặc hai giây mới khẽ nói:【 Ngươi đã bao giờ tự hỏi tính cách này của mình có vấn đề hay chưa? Chính vì ngươi cứ luôn như vậy, cô ấy mới không thèm thích ngươi đó....】
"Câm miệng." Giọng nói của Thi Vinh lạnh như ngâm trong hầm băng: "Ngậm cái miệng thúi của ngươi lại đi."
Thanh âm thần bí đó thế nhưng lộ ra chút ủy khuất, hậm hực nói:【 Hừ, sẽ có lúc ngươi cầu bổn bảo bảo ta thôi, cứ chờ đó! 】
Đúng là cái đồ vật phiền phức. Thi Vinh không thèm để ý tới, anh đã quá quen với bóng tối, chỉ có tại thời điểm này, anh mới dám mặc kệ ký ức của mình. Những chuyện đó...đã từng bị lãng quên vô số lần, lại cứ chậm rãi hiện ra, khiến anh thống khổ, cõi lòng trống rỗng, đau đớn, tuyệt vọng không ngừng....Nhưng trước sau vẫn không chịu vứt bỏ những ký ức đó.
Đột nhiên một trận gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, " Ông chủ, là tôi, Quý Ngũ. Lý Phi Vân đã chuẩn bị tốt, tôi có thể buông tay ra để cô ấy bắt đầu làm, được không?"
Thi Vinh mở mắt ra, " Đi thôi."
Quý Ngũ vâng một tiếng rồi đi.
Trong căn phòng tối chỉ còn lại một mình anh. Anh đã ở thế giới này gần ba mươi năm, mỗi một ngày đều phải cần cù, chăm chỉ làm việc, cho đến khi thành lập một vương quốc thương nghiệp khổng lồ mới coi như xong. Anh làm hết thảy, cũng chỉ vì giải thoát cho mấy người phụ nữ đó, để có thể được tình yêu thuần khiết nhất của họ.
Lý Phi Vân là người đầu tiên mà anh thực hiện nhiệm vụ, vì vậy cần phải làm đến loại trình độ hoàn mỹ vô khuyết.