Dù là Vương mẫu hay hai chị em Vương Trường Hồng cũng được, đều nghĩ phải làm gì khi thấy Lý Phi Vân vào ngày mai. Hãy để hai chị em họ nói hai câu thật lòng, khi họ chưa kết hôn trước đó, sờ lương tâm mà nói, Lý Phi Vân đối với họ thực sự quá tốt. Nhiều năm gắn bó với nhau như vậy, Lý Phi Vân làm sao có thể nói trở mặt là trở mặt không nhận người nữa, phải không?
Tất nhiên tại lúc này, bọn họ đã sớm quên mất lý do tại sao Lý Phi Vân lại trở mặt với họ và cách họ châm biếm, nhục mạ Lý Phi Vân vui vẻ cỡ nào ngày hôm đó.
Nếu các cô nói không được, đã nói lên chiêu bày trò gợi tình cảm này vô dụng, thế thì cần một người dùng chiêu ngược lại. Không hề nghi ngờ, người này là Vương mẫu. Ngoại trừ bà ta còn ai có thể uy tín nữa?
Vương Trường Hồng vẫn luôn rất hâm mộ Vương mẫu, việc có thể nắm gọn một đứa con dâu trong lòng bàn tay như thế này cho thấy bà ta rất lợi hại! Nếu Lý Phi Vân ăn cứng, không chịu ăn mềm, tụi này cũng không cần khách sáo với cô ta làm gì.
Trong tiềm thức của Vương mẫu, nào là nhà ở hay xe, thậm chí là toàn bộ công ty đều thuộc về con trai bà ta. Lý Phi Vân gả đến nhà bọn họ, tự nhiên mấy thứ đồ liên quan đến Lý gia liền sửa thành họ Vương.
Lúc này, Lý Phi Vân đang đến đoạt đồ của con trai bà ta, hỏi thử xem bà ta có vui nỗi không? Mặc kệ luật pháp chó má gì đó, bà ta đã nhận định những thứ này thuộc về con trai mình, ai muốn đoạt đồ của con trai, bà ta liền xử hết.
Nhưng đến khi Lý Phi Vân đứng trước mặt bà, Vương mẫu lại không dám bước lên nhận.
Bọn Vương Trường Chí và Hồng Phiêu Phiêu khi thấy Lý Phi Vân cũng không dám nhận, chứ đừng nói đến người từ trước đến nay luôn ăn gắt gao Lý Phi Vân là Vương mẫu? Bà ta trừng hai tròng mắt thật lớn, trông cực kỳ buồn cười, giống như chưa từng nhìn thấy người trước mặt mình.
Lý Phi Vân bước vào phòng khách, vừa thấy Vương mẫu đã chuẩn bị sẵn tư thế ôm cây đợi thỏ ngồi trên ghế sofa, cô biết ngay bà già chết tiệt này lại đang nghĩ đến phương pháp xử lý cô.
Lý Phi Vân từng là con dâu bà ta, nhưng bây giờ thì không. Vì vậy, cô tự nhiên tìm một chiếc ghế rồi ngồi xuống, ra hiệu người đi theo bắt đầu kiểm tra các văn kiện ngôi nhà, hơn nữa còn thay đổi giấy chứng nhận bất động sản. Sau đó, dù bận cách mấy vẫn ung dung khoanh tay trước ngực nhìn Vương mẫu.
Tầm mắt cô từ trên cao nhìn xuống, nhìn đến nỗi trong lòng Vương mẫu thấy hơi hốt hoảng không thể giải thích được.
Vương Trường Kiều trước mở miệng làm nũng: "Chị dâu ơi..."
"Tôi cũng không phải là chị dâu của cô." Lý Phi Vân nói với Hồng Phiêu Phiêu đang bĩu môi: "Chị dâu của cô đứng ở đằng kia kìa."
"Sao có thể chứ! Chị mới là chị dâu của em. Chúng ta đã ở bên nhau hơn hai mươi năm rồi, em sẽ không nhận người phụ nữ khác là chị dâu của em đâu!" Vương Trường Kiều hờn dỗi nói: "Chị dâu luôn thương em nhất mà, chị sẽ không giận em đi?"
Lý Phi Vân cười châm chọc nhìn cô ta. Nói thật, khi yêu nhau với Vương Trường Chí, cô thật sự đặc biệt yêu thương cô em chồng này hết mực. Vì mình không có bất kỳ anh chị em nào, nên cô vẫn luôn muốn có một đứa em gái. Sau khi ở bên nhau với Vương Trường Chí, sự tồn tại của Vương Trường Kiều đã hoàn toàn thực hiện được mộng tưởng có em gái của cô.
Cô đã mua rất nhiều đồ ăn ngon cho Vương Trường Kiều, mua quần áo, giày dép, thậm chí đưa cô ta đi rất nhiều nơi chơi mà Vương Trường Kiều chắc chắn chưa từng đến.
Khi Vương Trường Kiều học đại học, là cô đưa rước cô ta đi, là cô chạy trước chạy sau sắp xếp chu toàn mọi thứ, là cô cho cô ta chi phí sinh hoạt, mà tiền đó là học phí của cô. Vương Trường Kiều cùng người khác yêu đương, tiền lễ hỏi, kết hôn đều do một tay Lý gia cho!
Cô thực sự xem Vương Trường Kiều như em gái mình, nhưng tấm lòng chân thành đổi trở về điều gì? Vương Trường Kiều một ngày cũng không xem cô như người chị, chẳng qua cô chỉ là cái máy ATM miễn phí của cô ta mà thôi. Lúc cô vì họ moi tim móc phổi, chắc Vương Trường Kiều cảm thấy cô vừa ngu xuẩn, nhiều tiền vừa dễ lừa!
Thấy Lý Phi Vân chỉ cười không nói, trên mặt Vương Trường Kiều có chút không nhịn được. Đúng lúc này, Vương Trường Hồng cũng đi tới đây, cười vui vẻ với Lý Phi Vân: "Chị dâu, em cảm thấy không tất phải như thế, đúng không? Đều là người một nhà cả, nháo lớn như vậy làm gì để cho người bên ngoài chê cười? Tuổi mẹ cũng lớn rồi, chị thông cảm một chút cho bà ấy..."
Nói còn chưa xong, Lý Phi Vân liền đánh gãy lời cô ta: "Mẹ ai mà thông cảm." Mẹ của cô đã sớm qua đời từ lâu. Nếu bà ấy biết rằng con gái mình đã sống như thế trong hai mươi năm qua, sợ là sẽ đau lòng đến rơi nước mắt mất. Sau đó, lập tức đến Vương gia kéo cô đi và cấm cô ở lại với Vương Trường Chí, đúng không mẹ?
Trên thế giới này, chỉ có ba và mẹ yêu cô nhất, Vương Trường Chí tính cái rắm gì.
Nhìn tình hình thì dùng cách mềm mỏng không được. Vì thế, Vương mẫu hùng hổ bước ra khỏi ghế sofa, đứng bên cạnh Lý Phi Vân, chỉ thẳng mũi và chửi rủa:
"Đồ cô con dâu bất hiếu! Bà già đến từng tuổi này rồi, không ngờ mày lại muốn đuổi tao đi, còn chiếm đoạt nhà, gia sản của tao! Mày làm những chuyện sai trái như vậy, không sợ ông trời làm mày bị sét đánh! Bà già này thấy Trường Chí mắt mù rồi, làm sao hồi đó lại vừa ý với con đàn bà hiểm độc này chứ!"
Vương Trường Hồng làm bộ khuyên nhủ: "Mẹ đừng nói vậy, chị dâu cũng không cố ý, không phải đi ra ngoài mấy tháng, trong lòng chị ấy có chút khó chịu nên bây giờ xấu hổ quay về sao! Mẹ đại nhân đại lượng [1] liền tha thứ cho chị ấy lần này, con bảo đảm cho chị ấy, mẹ xem được không?"
[1] Đại nhân đại lượng: là người lớn có lòng bao dung lớn, tha thứ cho người khác, không chấp nhặt với tiểu nhân.
Quay đầu nhìn Lý Phi Vân, nôn nóng nói: "Chị dâu, chị mau nhận sai với mẹ đi! Thân thể mẹ luôn kém, vạn nhất tức giận ngất xỉu thì làm sao?!"
Lý Phi Vân mắt lạnh nhìn người một nhà này diễn xướng xuất sắc, bây giờ mới ý thức được trước kia mình có bao nhiêu ngu xuẩn. Kết hôn với Vương Trường Chí hai mươi năm, cô không phải lần đầu tiên phát sinh xung đột với Vương mẫu, thời điểm ban đầu tuy cô có thể nhẫn, nhưng cũng hoàn toàn biết giận.
Vì vậy, mỗi lần Vương Trường Hồng đều sẽ đến nhẹ nhàng khuyên nhủ, nghe có vẻ như tất cả vì muốn tốt cho cô, chẳng qua là giúp đỡ cho bà mẹ của cô ta lừa gạt cô cho xong chuyện. Cứ cho Vương mẫu ngất xỉu thì mình phải cắt đất, bồi thường. Nếu không, Lý gia quyền thế to vậy vẫn bị Vương Trường Chí từng bước một nắm chặt trong tay?
Một khi cô xin lỗi, vậy chứng minh cô sai, Vương Trường Chí tự nhiên đứng về phía Vương mẫu, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, cô dần trở nên trầm mặc và hèn nhát. Trong đó không thể thiếu sự giúp đỡ của Vương Trường Hồng!
Thật là...làm người cảm động. Một bụng chân thành đều đút cho chó ăn. Không, có lẽ ngay cả một con chó cũng không bằng, nếu đó là chó, ít nhất nó còn biết vẫy đuôi, một lòng bảo vệ và trung thành với chủ, người Vương gia còn không tốt bằng một con chó.
Vương Trường Hồng diễn trong chốc lát thì phát hiện Lý Phi Vân không có ý định trả lời, tức khắc vô cùng xấu hổ. Vương mẫu quá mức đanh đá, đẩy con gái sang một bên liền muốn đánh Lý Phi Vân. Lý Phi Vân ngồi yên trên ghế, cười lạnh.
"Bà lão này, bà tin một bạt tay này rơi xuống, bà phải ngồi xổm trong nhà tù ít nhất nửa năm? Đừng có cậy già lên mặt."
Vương Trường Hồng không làm, "Này, tuổi mẹ tôi lớn rồi, cô nói chuyện thế với mẹ tôi à, còn không tí lễ phép? Tôi nói cho cô..."
"Bà già không chết là vì trộm, vị này nhà mấy người sớm nên đi. Còn bà chị nữa, lớn lên đã xấu, dáng người thì mập, đừng ra ngoài dọa người chứ, tôi chỉ là một tên luật sư, không phải là một tay xã hội đen, nhìn thấy quỷ vẫn sẽ sợ hãi!"
Lý Phi Vân cảm thấy người luật sư đầu trọc này quá sắc bén. Mặc dù anh ta không có tóc trên đầu, nhưng cực kỳ thông minh, khẳng định là anh ta.
Vương mẫu tức giận cuồn cuộn, bà ta không đánh Lý Phi Vân, chỉ sợ khó tiêu sự khó chịu trong lòng!