Tại Sao Loli Lại Thành Nữ Vương

Chương 29: Tình Địch Gặp Nhau Xin Chú Ý





Anh quốc, Luân Đôn.

Bởi vì là khí hậu ôn đới hải dương, quanh năm nhiều mưa không có nắng, cây cỏ ở Anh quốc đều đặc biệt đến xanh tươi, nhìn cực kỳ đẹp mắt.

Kỷ Sơ lấy ra máy ảnh trong túi chụp mấy bức sau an vị ở trên sườn dốc quan sát mỹ cảnh, phụ cận đi qua một vị nam nhân Anh quốc tuấn lãng vô cùng ôn hòa, nàng liền cong lên con ngươi đối với vị tiên sinh kia lộ ra một nụ cười thật to.

Vị nam nhân Anh quốc cũng nở nụ cười, dùng một trong những khẩu âm mà có người nói là tình cảm nhất trên thế giới —— tiếng Luân Đôn, chậm rãi nói: "Tiểu thư, nụ cười của ngươi như thảo nguyên thật tươi mát."
"Cảm ơn, nụ cười của tiên sinh ngươi còn muốn ấm áp hơn mặt trời của Babylon (Bỉ Luân)." Người nước ngoài đều là phi thường nhiệt tình hữu hảo a.

Vị tiên sinh kia đi tới ngồi ở bên cạnh Kỷ Sơ, "Ta tên Gehlen, ngươi là người Trung Quốc sao, tướng mạo của ngươi rất có vẻ đẹp cổ điển của phương Đông, ta vẫn đối với tiểu thư thần bí phương Đông rất có hảo cảm đâu."
Kỷ Sơ hơi có điểm không thích ứng, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh xong, tuy rằng nàng đối với người qua đường đều rất xa cách, sau khi tới nước ngoài, nàng cũng rất muốn liền như vậy cùng một người xa lạ khác tán gẫu như quen thuộc "Gehlen nhãn lực của ngươi rất tốt a, ta là người Trung Quốc hơn nữa cũng rất thưởng thức thân sĩ Anh quốc, ưm, ngươi có thể gọi ta Alice."
Gehlen có ánh mắt như là biển xanh thẳm tỏa ra ánh sáng dìu dịu, hai người lại hàn huyên một hồi, trước khi đi Gehlen đưa cho Kỷ Sơ một cái thẻ "Alice, buổi tối trang viên của ta sẽ có một vũ hội rất tùy ý lại thú vị, hi vọng đến lúc đó ngươi có thể đại giá quang lâm."
Kỷ Sơ mang theo điểm kinh ngạc tiếp nhận vé mời, lại tiếp tục nhướng mày nói: "Thật vinh hạnh."
Gehlen khom lưng cúi đầu nhẹ nhàng hôn mu bàn tay của Kỷ Sơ, sau đó nói đừng rời bỏ.

Cảm giác thật là có phong tình dị quốc a, Kỷ Sơ lười biếng duỗi người nằm ở trên cỏ, nhìn nhánh cây trên đỉnh đầu, lá cây thỉnh thoảng tung bay rơi xuống, rơi vào phụ cận rễ cây, nàng nháy mắt mấy cái đăm chiêu mà nhìn, lá rụng về cội a.


Khoảng chừng bảy giờ, Kỷ Sơ đi tới trước trang viên của Gehlen, cự pháo đài lớn ưu nhã phục cổ, trước đại môn là một bãi cỏ rộng rãi, phân bố nghệ thuật điêu khắc cùng bụi cây, giữa trang viên có một toà phun nước rất có sắc thái lãng mạn, phía trước chính là bãi cát thật dài, vịnh, bến tàu, tháp hải đăng.

Tùy tiện chào hỏi liền có thể nhận thức được một nhân sĩ quý tộc nha, Kỷ Sơ thực sự không thể tin được ánh mắt của chính mình a, từ nhỏ đến lớn vận may của nàng vẫn luôn không ra sao, xui xẻo càng liên tiếp không ngừng phát sinh ở trên người nàng, nàng ngẩng đầu nhìn thiên không, cho nên nói...!Ông trời rốt cục đổi vận cho ta sao~.

Gehlen cường hào~, chúng ta làm bằng hữu nga ~.

Kỷ Sơ đem vé mời đưa cho lão quản gia râu bạc ở trước cửa rất có mùi vị thân sĩ, lão quản gia đưa nàng vào trong trang viên, bên trong đã tụ tập một đám nam nữ quần áo xinh đẹp, phục vụ bưng Whiskey ở trong đám người đi khắp nơo, Gehlen đang bị đống người chen chúc, hắn quay đầu trong lúc lơ đãng nhìn thấy Kỷ Sơ liền tràn trề nụ cười hướng nàng đi tới.

"Alice, ngươi đêm nay thật đúng là...!Ưm, ta biết một từ có chút không thỏa đáng bây giờ, hoa khôi." Vẻ mặt Gehlen có chút kích động, xem ra rất sung sướng.

Thân ở nước ngoài rất muốn thể hiện sắc thái văn hóa phương Đông a, hơn nữa bản thân Kỷ Sơ giấu trong lòng cổ vận tình cảm, cho nên nàng mày liễu mi diệp tinh tế, khóe mắt bị trang dung sấn đến mức rất đẹp, ăn mặc một thân sườn xám cách điệu thêu hoa, dung hợp mấy phần mùi vị hiện đại.

Bào sắc là son hồng nhưng lại đẹp đẽ, làn váy đến đầu gối, hiển lộ ra đùi dài thon đẹp, áo khoác len thuần trắng rộng rãi, nhanh nhẹn như một vị nữ tử Giang Nam, phục cổ nhã trí lại không mất cảm giác đẹp đẽ.

Kỷ Sơ có chút ngượng ngùng đỏ mặt, bởi vì tiệc rượu rất nhiều người đều hướng về nàng quăng tới ánh mắt tò mò "Ta không xưng hoa khôi được đâu, nơi này còn có rất nhiều nữ sĩ đẹp đẽ lại có khí chất a."
Khuỷu tay Gehlen uốn lượn làm ra tư thế mời "Để ta mang ngươi đi xem trang viên một chút."
Kỷ Sơ đặt tay lên cổ tay của hắn, "Khổ cực ngươi."
"Vì mỹ nữ phục vụ xưa nay rất hưởng thụ." Gehlen dẫn nàng đi về phía trước, một bên còn chỉ điểm: "Bên kia là khu bể bơi, Alice nữ sĩ nếu có hứng thú có thể đi tham quan một phen, góc đông bắc có các loại nhạc khí, đêm nay Hoàng Hậu đàn violon bạn của ta, Vivian cũng tới, nếu như ngươi đồng ý, ta có thể xin nàng vì ngươi diễn tấu một khúc, nàng trong giới âm nhạc nhưng là nổi danh đắt giá, cơ hội hiếm có nha."
Kỷ Sơ mím môi mỉm cười, "Vì ta độc tấu khẳng định càng quý hơn, ta có thể không trả nổi a.

Vivian tiểu thư mới vừa từ Wien biểu diễn trở về, vẫn là để cho nàng nghỉ một chút đi."
"Alice thật biết quan tâm."
Gehlen lấy qua hai ly rượu, đưa một chén cho Kỷ Sơ "Nơi này còn có vũ hội mặt nạ, không biết Alice có thể vinh hạnh cùng ta nhảy một khúc không."
Uống vào rượu thuần hương, Kỷ Sơ hất hất lên góc váy "Cực kỳ vinh hạnh."
Đi tới nơi vũ hội, Kỷ Sơ chọn cái mặt nạ nạm lông chim, mặt trên vẽ chỉ khổng tước lam ưu mỹ, đem sợi tơ của mặt nạ cột sau gáy, Kỷ Sơ đem ngón tay để vào lồng bàn tay Gehlen, bị hắn nắm tiến vào sân nhảy.

Nương theo âm nhạc êm tai, Kỷ Sơ cùng Gehlen khiêu theo tiếng nhạc, hai người phối hợp ăn ý thoả thích khiêu vũ, trung gian đột nhiên có người đi tới đối với Gehlen thì thầm vài câu, Gehlen lộ ra nụ cười áy náy "Alice, ta có một số việc cần phải đi xử lý một chút, bữa tiệc còn có rất nhiều nơi vui chơi, ngươi chậm rãi hưởng thụ, không có tận chức trách chủ nhân, rất xin lỗi."
Kỷ Sơ bận bịu xua tay cho biết không có chuyện gì, sau khi Gehlen rời đi, Kỷ Sơ vốn là muốn rời đi sân nhảy, không nghĩ tới âm nhạc lần thứ hai vang lên, ánh đèn tối lại, một đôi tay ôm lấy eo nàng, chuyển động eo nàng đung đưa theo âm nhạc.

"Tiểu thư, nhân sinh khổ đoản, tận hưởng giờ khắc này đi." Một đạo tiếng nói trầm thấp mê hoặc, phân không ra nam nữ ở bên tai nàng nhàn nhàn nói.

Kỷ Sơ bất đắc dĩ nở nụ cười, xoay người để tay lên vai người nói chuyện, chân hoa bộ khiêu vũ.

Người đối diện mặc một thân chế phục màu lam đậm thuật cao bồi, phía dưới là quần bò cùng giày ống cao, phong cách Anh quốc dày đặc, trên mặt mang mặt nạ màu bạc lạnh lùng, vóc người của nàng vô cùng cao to, thế nhưng từ thân hình đến xem, đây là một vị nữ sĩ.


Cả người nàng toả ra một luồng khí chất cứng rắn lại mang theo mềm mại mê ly, lại như một câu nói —— mãnh hổ tế khứu tường vi*.

*Mãnh hổ tế khứu tường vi: Câu thơ này có nghĩa là ngay cả hổ dữ cũng có lúc tinh tế ngửi hương tường vi; những tư tưởng và tham vọng lớn lao cũng sẽ bị chinh phục bởi sự dịu dàng, đẹp đẽ mà hòa vào nhau, bình yên cảm thụ cái đẹp.

Ý nói trong con người luôn có hai mặt cứng rắn và mềm mại tồn tại song song, đan xen lẫn nhau.

Đèn thủy tinh trên sân khấu phóng ra ánh sáng xán lạn, tuấn nam mỹ nữ song song uyển chuyển nhảy múa, thực sự là một thịnh yến thị giác a.

Kỷ Sơ hơi nhắm mắt say sưa phóng túng trong bầu không khí dạ hội, quá chú tâm đi khiêu vũ, xoay tròn, xoay tròn, làn váy bay lên, dường như một chỉ hồ điệp.

Ánh đèn đột nhiên tối lại, mọi người đều dừng lại động tác, đột nhiên có người nói chuyện "Các nữ sĩ, các tiên sinh, hiện tại xin mời tháo mặt nạ xuống, hôn môi người trong lòng đi, vì đêm lãng mạn Luân Đôn, hoan hô."
Cảm giác được hông của chính mình bị người nắm chặt, người đối diện đã tháo xuống mặt nạ cúi đầu muốn hôn tới, Kỷ Sơ đưa tay chặn lại mặt của người kia, nhếch miệng lên một nụ cười đẹp đẽ "Ta nhưng là tiểu thư truyền thống phương Đông, bảo thủ một chút, vẫn là hôn gò má đi."
Kỷ Sơ lấy mặt nạ xuống, nhẹ nhàng đụng vào má người đối diện.

Dời đầu thời điểm, người kia đè lại sau gáy của nàng, để đầu của mình tựa ở trên bả vai của nàng, lại là một tiếng cười nhẹ "Ta tên Thẩm Nhan Trì, giống ngươi đến từ một cái quốc gia."
Phát âm Trung văn đặc biệt rõ ràng, rõ ràng như MC đọc tin tức, hơn nữa còn mơ hồ mang theo cảm giác quen thuộc, Kỷ Sơ nghi hoặc mà rơi vào suy nghĩ.

Ánh đèn bỗng nhiên lại sáng lên, Kỷ Sơ mị lại mắt, mở sau thoáng nhìn một đôi tròng mắt màu xanh lục làm say lòng người, sửng sốt một hồi mới nói: "Bartender?"
Thẩm Nhan Trì nhíu nhíu mày, "Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ a." Nam Kinh cùng Luân Đôn đâu chỉ cách xa ngàn dặm.

Kỷ Sơ: "Buổi tối ngày hôm ấy là ngươi đưa ta về khách sạn sao?"
Thẩm Nhan Trì: "Đúng đấy, giúp ngươi đánh đuổi một đám lưu manh lại thiên tân vạn khổ đưa ngươi trở về khách sạn."
Trong nháy mắt trong lòng Kỷ Sơ ngũ vị tạp trần, buổi tối ngày hôm ấy không có đi quán bar thì sẽ không bị người bỏ thuốc, Thẩm Nhan Trì đem mình trở về khách sạn liền phát sinh chuyện ấy cùng nữ vương, nhưng không trở về khách sạn sẽ bị gã bỉ ổi..

Kết quả nào cũng đều không như ý a!
Trong lòng biết nên cảm ơn Thẩm Nhan Trì, nhưng ngoài miệng chính là không nói ra được, vốn là ở nước ngoài du lịch giải sầu, khoảng thời gian này cũng đã đem gút mắc cùng Lãnh Hoài An quên gần hết rồi, kết quả đột nhiên lại một sự tình khó mở miệng nhất đặt ở trước mặt mình.

Kỷ Sơ lẳng lặng mà hít vài cái, ngươi hiện tại là du khách lữ hành không bị ràng buộc ở nước ngoài a, quên mất hết thảy mọi chuyện đi.

Nàng nở mỉm cười nói: "Tiền rượu cũng là ngươi giúp ta trả đi, thực sự là cảm ơn ngươi."
Thẩm Nhan Trì là người cỡ nào huệ chất lan tâm, một chút vừa nhìn liền biết Kỷ Sơ xoắn xuýt, liền không nhắc lại việc này "Không có gì, nhấc tay chi lao, đúng rồi, ngươi cùng Gehlen là bằng hữu sao?"
Nhắc tới cái này Kỷ Sơ liền vung lên nụ cười "Há, ta đến Luân Đôn xem đại bổn chung, ngẫu nhiên gặp Gehlen tiên sinh, hai người tán gẫu đến mức rất ăn ý, hắn liền mời ta đến bữa tiệc."
Thẩm Nhan Trì lôi kéo Kỷ Sơ rời đi sân nhảy, hướng về khu nghỉ ngơi bên kia đi "Ngươi đến Luân Đôn để du lịch sao, chuẩn bị chơi bao lâu đây."
"Không biết, còn muốn đi xem một chút quan cảnh mỹ lệ khác, sau khi xem xong rồi mới quyết định tiếp tục đi quốc gia khác lữ hành." Kỷ Sơ gắp lên một khối thọ ty trên bàn vừa ăn vừa nói.


Thẩm Nhan Trì: "Du lịch thế giới a, thực sự là nhân sinh nhàn nhã"
Kỷ Sơ: "Cũng còn tốt rồi, tiền đều sài gần hết rồi, lại chơi mấy tháng phải đi tìm việc làm đâu."
Thẩm Nhan Trì cầm lấy một ly rượu đuôi gà "Không bằng ngươi thay ta làm công như thế nào, ta lập tức muốn đi nước Mỹ xử lý chút chuyện, vừa vặn thiếu người phụ tá, ngươi thay ta làm công, ta dẫn ngươi đi nước Mỹ du lịch."
Nghe tới điều kiện hình như là rất tốt a, nhưng là tại sao muốn đối với một người mới quen biết tốt như vậy a, Kỷ Sơ nhíu mày.

Như là nhìn ra Kỷ Sơ nghi hoặc, Thẩm Nhan Trì nheo lại ánh mắt màu xanh lục đẹp đẽ "Bởi vì một ly rượu a."
Trung Quốc, Bắc Kinh.

Hạ Di cầm một phần văn kiện ngồi ở bên cạnh Lãnh Hoài An cười nói: "Còn không đi bắt gà con sao, không sợ người ta chạy trốn không thấy bóng dáng à."
Lãnh nữ vương lạnh nhạt nói: "Nàng sẽ trở về." Ngừng một chút nói: "Hạ Di ngươi gần nhất càng ngày càng ồn ào, vấn đề tình cảm của chính mình đều tiễn không ngừng gây loạn, còn muốn nhúng tay chuyện của người khác."
Hiện tại còn sớm, hai người đều cần thời gian đi tỉnh táo đem tất cả mọi chuyện kéo tơ bóc kén, chỉnh lý mạch lạc, tìm tới bản chất chân thật nhất.

Nhắc tào tháo, tào tháo đến, Hạ Di liếc nhìn trên màn ảnh di động Tống Thư Niên đang gọi, thở dài đi ra văn phòng.

Trợ lý gõ cửa đi vào cúi đầu trước bóng người cung kính nói: "Lãnh tổng, lát nữa có người của báo chí lại đây làm sưu tầm."
Lãnh Hoài An thả gởi văn kiện, đứng lên nói: "Biết rồi, gọi Eda lại đây giúp ta hoá trang, buổi tối còn có hành trình gì."
Trợ lý bước nhỏ đi theo phía sau Lãnh Hoài An "Buổi tối có cái tuyên truyền điện ảnh, còn muốn cùng những ông chủ công ty giải trí khác ăn cơm..."
Lãnh Hoài An ngồi ở trước gương hóa trang, cầm lấy bút vẽ lông mày quét nhẹ lên đại lông mày, nhìn mình trong gương, động tác trong nháy mắt cứng ngắc.

Ngày đó ở trường quay là cáo biệt cuối cùng sao? Kỷ Sơ nàng đã giúp mình vẽ lông mày.

"Hôm nay tỷ tỷ giúp ta đeo trâm gài tóc, ngày mai muội muội giúp ngươi hoạ mi có được không?"
"Muội muội lẽ nào đã quên sao, họa mi là vợ chồng mới cưới mới làm."
Tại sao trước khi đi lại muốn hoạ mi cho mình đâu, rõ ràng vẫn là mang trong lòng không muốn.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.