Hứa Nặc phát hiện bọn họ vừa nhìn nhìn thấy mình liền tình lộ ra thần tình phức tạp.
Đè xuống nghi hoặc đáy lòng, Hứa Nặc hành lễ với Thẩm Dập Luân:
"Thần thiếp tham kiến hoàng thượng!"
"Tiểu Nặc không cần đa lễ." Hứa Nặc vẫn chưa đứng dậy Thẩm Dập Luân đã nhanh chân đến đỡ y.
"Ta không phải đã nói rồi sao, ta và ngươi giữa hai người chỉ cần giống như hai người trong các nhà bình thường thôi." Nói xong Thẩm Dập Luân nắm chặt tay Hứa Nặc dẫn đến đứng sau án thư.
Hứa Nặc chớp mắt, sao y lại cảm nhận được một cỗ oán khí cường liệt? Thế nên y cơ trí hỏi lảng sang chuyện khác:
"Hoàng thượng là đang thương thảo nghị sự à? Chi bằng thân thiếp lui xuống vậy."
"Không cần, chuyện này có liên quan tới ngươi đấy!"
"... Hả?" Hứa Nặc in lặng, tại sao y lại cảm thấy những cỗ oán khí kia đang thực chất hóa mà bay đến trên người mình nhỉ?!
Thẩm Dập Luân đối với chuyện này vẫn giật mình chưa tỉnh:
"Bọn họ đang khuyên ta nên chọn hoàng hậu khác, đem ngươi đuổi ra khỏi hoàng cung."
Hứa Nặc toàn thân cứng đờ, thanh âm của Thẩm Dập Luân rất nhẹ, nhưng cũng không giảm bớt sợ hãi bất an khi nghe, thậm chí y cũng không rõ Thẩm Dập Luân nói câu này rốt cuộc là thăm dò mình hay còn có ý khác. Thế nhưng mà, vừa nghĩ tới ngày hôm qua hắn đã tỏ tình, tình thâm như vậy... Hứa Nặc quyết định tin tưởng Thẩm Dập Luân một lần, dù cho kết quả khiến y khó thừa nhận, y cũng muốn dũng cảm nói một lần!
Nghĩ xong Hứa Nặc càng đứng thẳng thêm lên, ngẩng đầu nhìn các vị đại thần bất ti bất kháng(*) nói:
(*)bất ti bất kháng: đúng mực, vừa phải, không quá đáng
"Chư vị sợ là suy nghĩ nhiều rồi, bổn cung chính là hoàng hậu được tiên hoàng khâm định, có trục xuất ta hay không chỉ sợ còn chưa đến phiên chư vị đâu nhỉ? Huống hồ," Nói đến đây Hứa Nặc nhìn về phía Thẩm Dập Luân, cam đảm nắm chặt tay hắn, thấy Thẩm Dập Luân không kháng cự, Hứa Nặc đã đủ tin tưởng.
"Huống hồ bổn cung là người hoàng thượng thật tình đối đãi thì có gì không được?!"
Đám đại thần thực sự bị lời này dọa ngây người! Đương nhiên là rất khong được rồi! Đương kim hoàng hậu sao có thể là nam tử chứ? Bọn họ trước không nói vì hoàng hậu mới lên làm không lâu, nếu tùy tiện biến mất cũng khó cho người trong thiên hạ một lời giải thích, bởi vậy đặc biệt chờ tới bây giờ. Đáng tiếc, ngàn tính vạn tính cũng không tính đến người trong cuộc! Hứa! Nặc! Được yêu mến! Vậy bọn họ có lý do gì để trục xuất Hứa Nặc?!
Hứa Nặc hài lòng nhìn đám bảo thủ phía dưới đấm ngực dậm chân, lại hảo tâm thêm một câu:
"Đây là chuyện nhà của hoàng thượng, chư vị có chút vượt quá rồi, nhỉ?"
Nhiều đại thần nghe xong lời này trong nội tâm "lộp bộp" vài tiếng, vội vàng quỳ xuống dập đầu, miệng liên tục nói:
"Hoàng thượng thứ tội! Thần không dám! Thần không dám!"
Hứa Nặc quay đầu nhìn Thẩm Dập Luân cười đắc ý, thật sự không biết nụ cười này khiến Hứa Nặc tâm ngứa khó nhịn. Không muốn nhìn đám già đầu chướng mắt kia, Thẩm Dập Luân phất tay:
"Được rồi, lui xuống đi, chuyện này sau đừng nhắc lại nữa!"
"Thần tuân chỉ! Tạ hoàng thượng! Chúng thần cáo lui!" Nói xong giống như có cái gì đuổi theo phía sau, bọn họ vô cùng lo lắng lui ra ngoài.
Chờ trong phòng chỉ còn lại hai người Hứa Nặc mới cảm nhận được bầu không khí ám muội cùng mới lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi của mình.
"Khụ." Hứa Nặc đầu tiên phá vỡ bầu không khí khiến y vô cùng không tự nhiên này. "Chuyện kia, ta là tới hỏi ngươi buổi trưa có muốn tới chỗ ta ăn trưa không."
Hỏi xong Hứa Nặc càng lúng túng! Chuyện kia phải nói ra y không thể chờ được! Gấp không dằn nổi! Rõ ràng chỉ là giảm bớt bầu không khí thôi, đến bây giờ, ha ha, thêm một mồi lửa cũng không tệ đâu!
Quả nhiên, Thẩm Dập Luân nghe xong ánh mắt càng nóng thêm, tựa như muốn ăn tưới nuốt sống mình, Hứa Nặc bất động thanh sắc lui một bước nhỏ, bảo trì khoảng cách an toàn có hiểu không!
"Chuyện kia," Hứa Nặc nhịn không được mở miệng. "Chúng ta có thể chậm một chút không, ta cần có thời gian làm quen một chút." Nói xong tiểu tâm dực dực nhìn Thẩm Dập Luân, sợ hắn kích động liền ăn mình luôn.
Thẩm Dập Luân quả thực không dám tin! Hắn đã nghe được cái gì vậy?! Tiểu Nặc đáp ứng hắn! Đáp ứng hắn! Thẩm Dập Luân hận không thể chiêu cáo thiên hạ để diễn tả tâm tình kích động khó kiềm chế của mình!
Hắn bước tới một bước cầm chặt hai tay Hứa Nặc:
"Tiểu Nặc, ngươi nói, là sự thật?"
Cẩn thận nghe lại vẫn có vài phần run rẩy, Hứa Nặc nhìn hắn không giống đang giả bộ, trong lòng càng thêm mềm mại, thanh âm cũng kiên định hơn:
"Thật sự."
"Không hối hận?"
"Không hối hận!"
"Tiểu Nặc! Tiểu Nặc!..." Thẩm Dập Luân kích động ôm chặt lấy y, liên tục kêu tên y, Hứa Nặc cũng không có chút nào không kiên nhẫn, áp lời từng tiếng.
Ôm một hồi Thẩm Dập Luân buông Hứa Nặc đối mặt với y nói:
"Tiểu Nặc, ta có thể hôn ngươi không?"
Ánh mắt tiểu tâm dực dực nhìn khiến Hứa Nặc tâm mềm thêm một phần, không đành lòng cự tuyệt.
Đợi đến lúc Hứa Nặc yếu đuối ngã vào trong ngực mình Thẩm Dập Luân mới buông ra,
Đến nay Thẩm Dập Luân ôm Hứa Nặc trong ngực còn có một loại cảm giác không chân thực, người trong ngực là bảo bối tâm tâm niệm niệm của hắn, hôm nay đã thực sự bị hắn nắm trong tay, loại cảm giác này thực sự là... cực kỳ thành tựu!
Chỉ là con người đều sẽ có lòng tham, Thẩm Dập Luân cũng không ngoại lệ, hôm nay tiến được một bước, nhưng trong lòng hắn đã sớm mưu đồ tiến ngàn bước... hơn nữa kế hoạch một hai ba bốn đã hoàn thành rồi, Thẩm Dập Luân nhìn Hứa Nặc trong lòng, trong mắt lang quang lấp lánh!
Hứa Nặc đột nhiên cảm thấy sau lưng mát lạnh, nhưng rất nhanh vụt mất, bởi vì Hứa Nặc không đem nó đặt trong lòng.