Lời vừa nói ra, Lệ phi đứng mũi chịu sào mềm nhũn hai chân, quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ:
"Nương nương thứ tội! Thần thiếp lỡ miệng, nhưng thần thiếp không phải cố tình, cầu nương nương khai ân!"
Những người còn lại cũng đều cúi đầu, không dám nói đỡ cho Lệ phi, sợ bị liên lụy, cũng chỉ có Ninh thục phi kiêu căng không chịu thua, còn có hiền phi ngay từ khi mới đến đã lạnh nhạt.
Trong lòng Hứa Nặc cũng không phải quá ghét Lệ phi, dù sao thì loại người tâm kế này cũng chỉ ở trước mặt ngươi châm chọc vài câu, cùng nàng đấu võ mồm cũng khá thú vị. Hơn nữa vừa rồi mình cũng đã vạch trần mục đích của các nàng, Hứa Nặc không dùng nghiêm hình phạt Lệ phi, quá huyên náo khó coi cũng không tiện.
"Bỏ đi, niệm tình ngươi mới vi phạm lần đầu, bổn cung chỉ phạt ngươi hai ngày chép kinh Phật, ghi nhớ sau này không được tái phạm!"
"Thần thiếp xin ghi nhớ dạy dỗ của hoàng hậu nương nương, tạ nương tương." Lệ phi bên ngoài vẫn là hết sức cảm động tạ ân.
"Được rồi, hôm nay đến đây thôi." Hứa Nặc nói một đống nhiều như thế cũng thật mệt mỏi, phải nhanh đi nơi khác ngắm cảnh thay đổi tâm tình.
"Thần thiếp xin cáo lui."
Nhìn các nàng ra khỏi cửa điện, Hứa Nặc duỗi thắt lưng, mới mở miệng gọi A Ly tới.
"Công tử, có chuyện gì ạ?"
"Chúng ta tới Ngự Hoa viên đi dạo một vòng đi, ngồi ngốc ở đây thực sự rất buồn chán."
"Có cần nô tỳ gọi người theo không ạ?"
"Không cần, cũng không phải xuất cung, hai người chúng ta là được, nhiều người hơn nữa ta cũng không quen."
"Thế nhưng công tử người còn chưa ăn sáng mà?" A Ly nhớ ra.
"A." Xoa xoa dạ dày, cảm giác cũng không quá đói. "Quên đi, không ăn, đói bụng trở về thì ăn."
"Vâng, nô tỳ nghe theo công tử." A Ly nói rất nghiêm túc.
"A Ly quả nhiên hiểu thấu lòng ta." Hứa Nặc nói thế, quả nhiên, A Ly lập tức đỏ mặt.
"Công tử, người chọc nô tỳ." Cúi đầu, A Ly hai tay cứ vân vê góc áo thực sự rất dễ thương.
"Ha ha ha, không làm khó ngươi, đi thôi."
Hứa Nặc phát hiện tâm tình mình đã khá lên nhiều, đúng thật, lúc không vui vẫn phải tự mình đi tìm thú vui, thế là Hứa Nặc không chút keo kiệt chọc A LY "hiền lành" mỉm cười.
A Ly: "..." Sau đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh thế nhỉ?
Thẩm Dập Luân vừa bãi triều thì có người nói chuyện Hứa Nặc hôm nay dạy dỗ các phi tần cho hắn nghe, người báo lại nhìn không ra sắc mặt hoàng thượng, cẩn cẩn dực dực nói:
"Hoàng thượng, người xem, có phải nhắc nhở hoàng hậu chọn lọc ngôn từ một chút hay không?"
"Hừm, không cần, cứ để y như vậy đi." Nói xong phất tay áo đi mất, người phía sau cũng mau đuổi theo.
Thẩm Dập Luân nghĩ Hứa Nặc này thật đúng là không đơn giản, so với điều tra của hắn không giống nhau, xem ra y luôn luôn có khả năng mang đến cho mình kinh hỉ, thực sự là càng ngày càng mong đợi, Thẩm Dập Luân nghĩ như vậy đó.
Bên này Hứa Nặc đi dạo một hồi liền thấy nhàm chán, cảnh sắc Ngự Hoa viên năm nay chẳng có gì biến đổi. Qua lại chỉ có vài loại hoa, đáng tiếc mình không thể thay đổi, bằng không nhất định sẽ đổi một ít cho thú vị hơn, nói ví dụ như, trồng một cây nho vào đây thực sự rất tốt nha, hay hoặc là một ít cây táo, cây lê các loại cũng không tồi nhỉ, sau này còn có thể ăn, hiện tại thực sự là lãng phí một cách vô ích mảnh đất này, ngẫm lại liền đau lòng.
A Ly không biết công tử đang suy nghĩ cái gì, bất quá xem sắc mặt y một hồi mừng rỡ một hồi u buồn, chắc là đang suy nghĩ đại sự nhỉ, nói không chừng là đang suy nghĩ làm sao kéo các phi tử kia xuống, tỷ như Ninh thục phi kia, ngẫm lại như vậy, công tử quả thực là rất lợi hại!
---
Lời tác giả: Tác giả vẫn đang cố gắng sống tiếp, tranh thủ mỗi ngày đều đăng a! Mọi người ngày hôm nay cũng moaz moaz ta ~(^з^)-☆!