Bên một gốc cây đa khô héo, cả đám người đang xúm lại tấn công một đứa trẻ chưa đầy mười tuổi. Thường Tận thấy vậy thì không kiềm được bức xúc mà xông vào rút kiếm chém cho bọn quỷ kia tan tác. Bọn chúng nổi cơn thịnh nộ, gọi thêm người tới giết nàng.
- Hừ, thì ra là một con người. Ngươi không lo ở nhân gian mà tới đây nộp mạng cho bọn ta? Nếu đã vậy, chúng ta cũng đành thuận theo tự nhiên mà giết ngươi để mở tiệc tối nay.
Cuối cùng nàng kiệt sức ngã gục xuống, mặc cho chúng xông vào đấm đá trọng thương. Đang hả hê vì con mồi ngon bị hạ gục trước mắt, bọn quỷ lại bị một phen thất kinh khi bị hàng chục mũi tên từ đâu phóng tới găm vào người.
Những mũi tên này có độc nên nhanh chóng khiến cho chúng da thịt thối rữa, đau tận xương tủy. Huyết Vân nhân lúc đó đưa cả Thường Tận lẫn đứa bé đi.
Trở về trong động, chàng dùng nội lực ra sức trị thương cho Thường Tận. Nàng vừa bị thương bởi địa hỏa chưa lành nay lại thêm vết thương mới, e rằng tính mạng khó bảo toàn. Đột nhiên đứa bé kia nói với Huyết Vân:
- Ân công xin hãy để ta cứu tỷ ấy.
Huyết Vân cười khẩy, đoạn xoa đầu nó:
- Nhóc con, cậu còn vắt mũi chưa sạch, đòi cứu ai chứ? Ngoan ngoãn ngồi chơi, đợi ta chữa trị cho tỷ ấy, sẽ kiếm cho ngươi cái gì ăn.
Đứa bé lắc đầu:
- Ta không cần thức ăn.
Đồng thời vận nội công để lấy một thứ gì đó ra từ lồng ngực, một viên hồng ngọc đỏ rực như màu máu. Huyết Vân vô cùng kinh ngạc:
- Đây chẳng phải là...
- Đúng vậy. Nó là lý do khiến cho lũ quỷ kia tấn công ta. Quỷ Vương có lệnh hễ ai tìm thấy viên linh thạch này, sẽ được thưởng mười ngàn năm linh lực. Vì vậy bọn chúng không từ thủ đoạn nào để bắt ép ta.
- Không ngờ... - Huyết Vân thở dài - một thứ quan trọng như vậy lại ở trong người của một đứa bé. Nhưng mà thứ này ta không nhận được. Ngươi mau cất vào đi. Nếu cứu nàng ấy, sinh mạng của ngươi cũng sẽ không còn.
- Ân công đừng từ chối ta. Ta tuy còn nhỏ nhưng cũng hiểu được sức mạnh của linh thạch này là quá lớn đối với thân xác của ta, sớm muộn ta cũng bị phản phệ mà chết. Chi bằng dùng nó để cứu mạng tỷ ấy. Huống hồ nếu ta còn giữ linh thạch trong người nhất định sẽ là mục tiêu công kích của kẻ khác.
Huyết Vân vẫn nhất quyết chối từ:
- Chuyện liên quan đến tính mạng. Thứ cho ta không thể đồng ý.
Rồi chàng lại tiếp tục vận công trị thương cho Thường Tận. Tạm thời vết thương của nàng đã đỡ phần nào, nhưng nội thương thì vẫn rất nghiêm trọng. Chàng đang nghĩ, có lẽ chỉ có tiên thảo mới cứu được nàng. Nghĩ rồi chàng nhờ đứa bé canh chừng Thường Tận, còn chàng ra ngoài tìm thảo dược.
- Ngươi cứ ở đây đợi ta. Ta đã có cách cứu nàng ấy, sẽ trở về sớm thôi.
Đứa bé gật đầu:
- Ân công yên tâm. Ta nhất định sẽ chăm sóc tỷ ấy.
Sau đó Huyết Vân rời đi. Tiên thảo mà chàng cần chính là một nhánh rễ của cây Tùng Bách ngàn năm ngự ở phía đông của Quỷ điện. Chàng không còn cách nào khác ngoài việc lẻn vào Quỷ điện để trộm một nhánh rễ đó.
Chàng dùng thuật ẩn thân để qua mắt lính canh, sau đó vào được Quỷ điện một cách dễ dàng. Tuy nhiên, bên cạnh gốc cây Tùng Bách lại đang nằm ngạo nghễ một nam nhân mặc áo tím. Dáng dấp hắn phong trần, tay đang dốc cạn bầu rượu trong tay.
Hắn liếc nhìn lên, bắt gặp ánh mắt của Huyết Vân đang nhìn mình. Chàng không ngần ngại tiến lại gần, cướp lấy bầu rượu trong tay Ninh Tư, đưa lên miệng uống sạch.
- Sao ngươi lại ở đây? - Ninh Tư hỏi - Không lẽ muốn truy sát ta?
- Vết thương của ngươi hồi phục rồi chứ? Tốt hơn hết ngươi nên từ bỏ tham vọng, đừng đi tìm Tử Khiết nữa.
Dứt lời, chàng lại ẩn thân rồi rời khỏi Quỷ điện. Đạo chú trên người của Ninh Tư cũng được hóa giải. Khóe miệng chàng cong lên, bất giác cười khổ. Từ bỏ hay không, không phải chàng muốn là được. Trên thế gian này, có những việc bất đắc dĩ phải làm, cho dù rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục cũng không từ nan.
Chàng vốn dĩ đã trốn ra khỏi Tàn Sinh Điện, lên đường đi tìm Tử Khiết, quyết tâm lấy công chuộc tội với Quỷ Vương. Nhưng chẳng bao lâu, chàng nghe tin phụ thân mình đã bắt được Tử Khiết, khiến bao tâm sức chàng bỏ ra thành công cốc.