Tái Sinh

Chương 29: Gặp gỡ cố nhân



Năm trăm năm thấm thoát trôi qua tựa như một giấc mộng. Thường Tận sau trận đại chiến ngày hôm ấy đã nổi danh khắp ngũ giới, khiến người người khiếp sợ.

Lợi dụng danh tiếng của nàng, nhiều kẻ xấu nhân danh làm việc cho Ma tôn để làm những việc đại nghịch bất đạo, khiến cho Thường Tận sớm bị đồn thổi là một đại ma đầu độc ác vô tình, giết người không gớm tay.

Ngặt nỗi nàng xưa nay vốn là người kiệm lời, cũng chẳng bận tâm giải thích, vậy nên những hiểu lầm kia cứ chất chồng chẳng thể hóa giải.

“Thanh giả tự thanh”, nàng nói, khi người hầu tên Phi Yến hỏi nàng, tại sao không thanh minh cho bản thân. Đối với nàng, những gì người bên ngoài nói đều không quan trọng. Dù cho danh tiếng nàng có xấu hơn chăng nữa thì cũng chẳng ai làm gì được nàng.

Sự thật là chưa từng có người nào động được vào một sợi tóc của Thường Tận, mặc dù không biết bao nhiêu sát thủ đã đột nhập vào Ma Thực điện để ám sát nàng. Thứ mà chúng nhắm tới chính là Ngũ linh thạch trong người vị Ma tôn cao cao tại thượng kia. Thế nhưng bất kì ai bước vào cũng đều đã hóa thành tro bụi không dấu vết.

Thường Tận dù là ban ngày hay ban đêm, lúc ngủ hay thức cũng đều thiết lập một kết giới quanh chỗ mình nằm. Chỉ cần có người chạm vào kết giới, nàng liền có thể phát giác, và với một cái phẩy tay nhẹ tựa lông hồng, kẻ đột nhập kia liền được tiễn về với cát bụi.

Lời đồn về những cái chết bất đắc kì tử được truyền đi rất nhanh, thế nhưng vẫn không ít người muốn thử vận may. Họ coi việc cướp đồ từ tay Ma tôn Trương Thường Tận là một ván bài sinh tử, được ăn cả, ngã về không.

Truyền kì về Thường Tận thậm chí còn lan truyền khắp Phàm giới. Thông qua lời kể của những người mãi nghệ đường phố, câu chuyện về Thường Tận trở nên biến tướng hơn bao giờ hết:

“Trương Thường Tận là con gái ngoài giá thú của Ma tôn đời trước. Trước đây nàng ta sống ở trần gian như những người trần mắt thịt khác. Sau này, nàng gia nhập Tu chân giáo phái, trở thành đệ tử số một ở đây, võ công không ai sánh bằng. Với biểu hiện tốt như vậy, lẽ ra nàng ta đã có thể tu thành chín quả, phi thăng thành tiên.

Thế nhưng bản tính Thường Tận độc ác, lại cực kỳ tham vọng nên đã hợp lực với cha mình giết thái tử Thiên tộc, cướp đi linh thạch. Cũng may chàng ta phúc lớn mạng lớn, qua được kiếp nạn này, giữ lại được một mạng.

Tuy nhiên trong cuộc đại chiến ngũ giới ngày hôm ấy tại Ma giới, Thường Tận cấu kết với đứa con hoang của Quỷ Vương, giết em trai, cướp linh thạch. Sau đó còn nhân lúc cha mình gặp nạn, cướp đi hai viên linh thạch còn lại. Kinh khủng hơn là nàng ta còn giết con gái của Tu chân trưởng môn, vốn là đồng môn cũ để đoạt lấy viên linh thạch cuối cùng, một bước trở thành người mạnh nhất thiên hạ, bậc cửu ngũ chí tôn với sức mạnh san bằng cả Ma giới.

Với sức mạnh khủng khiếp đó, nàng ta phản công lại phe của Thiên đế, giành phần thắng tuyệt đối, nghiễm nhiên bước lên chiếc ghế Ma tôn khiến người người kinh sợ.”

Người qua đường nghe được câu chuyện đó cũng phải lên tiếng cảm thán:

“Thật là quá tàn nhẫn!”

“Nàng ta quả thật là mất hết nhân tính!”

“Ngay cả người thân của mình mà cũng lợi dụng, đồng môn của mình mà cũng giết hại, không biết nàng ta còn làm ra loại chuyện gì nữa!”

Mặc dù ngoài miệng chửi rủa không ngừng, nhưng trong thâm tâm của những phàm nhân này lại muôn phần sợ hãi. Vì vậy, miếu thờ của Thường Tận ở phàm giới thậm chí còn được hương khói thường xuyên hơn cả nhiều bậc Tiên nhân khiến Thiên đế không khỏi ái ngại.

Nói về Thiên đế, cũng đã khá lâu rồi, ông dù không ngừng mưu tính đoạt lại ngũ linh thạch nhưng vẫn bất thành. Trận chiến hôm đó lẽ ra đã được vạch lên để ông có thể danh chính ngôn thuận thu hồi cả năm viên linh thạch, thế nhưng không ngờ biến số xảy ra, khiến cho Ma giới tự nhiên được lợi.

Kể từ đó, Thiên đế vẫn luôn ngày đêm suy tính để lấy lại những thứ ông để vuột mất. Tuy nhiên, dù đã thử bao nhiêu cách, ông vẫn không thể vượt qua được lớp phòng thủ hoàn hảo của Thường Tận.

Một ngày nọ, Thiên đế gọi Tử Khiết đến nghị sự. Sau đại nạn không chết, Tử Khiết đã trở nên trầm ổn hơn trước rất nhiều. Chàng luôn có một cảm giác buồn bã mơ hồ, mặc dù chẳng hiểu tại sao bản thân lại cảm thấy như vậy.

Tử Khiết bước vào thư phòng, cúi đầu hành lễ với phụ thân mình. Sau khi Thiên đế ban ngồi, thì ông đi vào đề cập ngay chuyện chính:

- Con cũng đã nghỉ ngơi khá lâu rồi nhỉ. Đã cảm thấy thân thể hồi phục chưa?

- Đa tạ phụ vương đã quan tâm. Nhi thần cảm thấy tốt hơn nhiều rồi.

- Vậy thì tốt – Thiên đế nói – Lần này gọi con đến đây là có việc cần giao.

- Xin phụ vương cứ phân phó.

Thiên đế khẽ đặt quyển sách đang đọc dở sang một bên, ánh mắt nửa thăm dò nửa kỳ vọng nhìn Tử Khiết:

- Con có biết nữ nhân tên Trương Thường Tận không?

- Trương Thường Tận? – Tử Khiết ngạc nhiên – Nhi thần có nghe nói đến người này, là Ma tôn hiện tại của Ma tộc.

Thiên đế gật đầu tỏ ý hài lòng. Thái độ của Tử Khiết như vậy có lẽ là thực sự không nhớ gì về Thường Tận. Thế nên ông yên tâm giao nhiệm vụ cho chàng.

- Người có việc gì cần nhi thần giúp liên quan đến nàng ta sao?

- Quả thực như vậy, là một chuyện rất hệ trọng. Con cũng biết đấy, Thường Tận đại ma đầu này nổi danh độc ác, coi mạng người như cỏ rác. Sức mạnh ngũ linh thạch ở trong người ả ta ngày nào, thiên hạ còn bất ổn ngày đó. Chỉ có thu hồi lại linh thạch từ tay nàng ta, chúng ta mới có thể yên tâm.

- Ý người là…

- Nội gián của ta gần đây đến báo, Thường Tận dạo này thường lui tới tại Nhân gian. Chỉ cần con tìm cách tình cờ gặp nàng ta, tiếp cận rồi lừa lấy linh thạch, thì việc này sẽ thành công mỹ mãn.

Tử Khiết suy nghĩ hồi lâu, chàng cảm thấy việc này không ổn lắm.

- Bẩm phụ vương, thứ cho nhi thần nói thẳng, kế sách lừa gạt này… không phù hợp với phong thái làm việc của danh môn chính phái lắm. Huống hồ, con cũng không chắc chắn liệu bản thân có thể thành công tiếp cận Thường Tận không. Nàng ta vốn là một người lãnh đạm, lại quỷ kế đa đoan, không ai dễ dàng lường gạt.

- Ta biết đây không phải cách hành xử vốn có của chúng ta, nhưng đối với loại tiểu nhân tà ác như vậy, chúng ta không còn cách nào khác. Về việc con lo lắng là Thường Tận sẽ không tiếp nhận con, con không cần phải nghĩ nhiều. Chỉ cần làm theo lời dặn của ta, ắt sẽ hiệu quả.

Tử Khiết vẫn cảm thấy có gì đó chưa thỏa đáng nhưng vẫn miễn cưỡng đồng ý. Chàng theo lời dặn của Thiên đế, chuẩn bị những bộ y phục đẹp đẽ tiêu soái nhất, chải tóc quấn khăn thật gọn gàng rồi lên đường xuống hạ giới.

Thường Tận lúc này đang cải trang thành thường dân để truy tìm tung tích của Bông Gòn Nhỏ. Kể từ khi Thuấn Minh mất, nàng quên bẵng đi sự tồn tại của con thần thú này. Tuy nhiên vài hôm trước, Bông Gòn Nhỏ đột nhiên xuất hiện ngay trước mắt nàng, khiến nàng như một con gấu ngủ đông bất ngờ choàng tỉnh giấc.

Trong phút chốc, mọi ký ức về Thuấn Minh, về Bạch Thược bỗng cuồn cuộn trong tâm trí nàng. Nàng vội vã đuổi theo Bông Gòn Nhỏ nhưng chẳng may bị mất dấu. Nàng cho người tìm khắp Ma giới cũng không thấy tung tích, vì vậy lần này nàng đích thân xuống hạ giới để tìm.

Đi đến đâu nàng cũng thấy người ta bày bán tranh và tượng thờ Ma tôn là nàng. Oái oăm thay, những bức họa cũng như tranh vẽ này thực sự xấu không thể tả. Quả thực đôi mắt của nàng đã biến thành màu đỏ, nhưng thân hình to béo cùng với mắt mũi bặm trợn thế này dù một chút cũng chẳng giống nàng.

“Tiểu cô nương, mau mua tượng thần Ma tôn đi. Có thờ có thiêng, có kiêng có lành. Muốn sống thọ thì đừng tiếc chút tiền cỏn con.”, đó là lời mời chào nàng thường thấy trên phố.

Nàng dừng lại một cửa hàng ven đường, tiện miệng hỏi:

- Các người bán tượng Ma tôn xấu thế này, không sợ bị nàng ta trừng phạt sao?

Người chủ tiệm hoảng hồn cầm gậy xua đuổi nàng:

- Phủi phui cái mồm nhà ngươi! Không mua thì đi chỗ khác! Tượng đẹp như tạc thế này cũng dám chê, đúng là chán sống rồi.

Thường Tận chẳng thèm đôi co với hắn, liền quay gót bỏ đi. Ở một góc khác có người phụ nữ trung niên đang dọa đứa con nhỏ của mình:

“Con mà còn khóc nữa thì Ma tôn sẽ đến bắt con về ăn thịt đấy. Ma tôn thích nhất là ăn thịt con nít hư, khôn hồn thì nín ngay!”

Nàng thầm nghĩ, “Hừ, trong mắt các người, Ma tôn cũng thật là rảnh rỗi quá đi. Nếu ta thực sự ăn thịt con nít, còn phải xem là nó có hư hay không ư?”

Đang thơ thẩn trên đường thì đột nhiên phía trước có chiếc xe ngựa phi như bay tới.

“Tránh đường! Tránh đường!”, người phu xe vừa gào lớn vừa thúc ngựa chạy như điên.

Thường Tận cảm thấy rất không vừa mắt với kẻ này, nàng nghĩ, “Quả là không coi ai ra gì. Đường phố đông như vậy mà cũng không chịu đi chậm lại.”

Nghĩ vậy, nàng đứng im tại chỗ bất động ngay giữa đường, mặc cho tên phu xe tiếp tục gào thét. Nàng định bụng sẽ cho hắn một bài học đích đáng. Nếu hắn cứ nhất quyết thà tông vào nàng chứ không dừng xe, thì người tan xác sẽ là hắn.

Thế nhưng chiếc xe còn chưa kịp chạm vào nàng thì từ đâu có một thanh niên lao ra, ôm nàng bay lên mái nhà. Nam nhân anh tuấn đó có đôi mắt màu xanh ngọc bích, nụ cười tà mị pha chút lưu manh, tay ghì chặt eo của Thường Tận.

Chàng một thân y phục trắng trông càng nổi bật hơn khi đứng cạnh một cây đen tịch mịch là nàng. Thường Tận thoáng chút tức giận vì kẻ lạ mặt vô duyên vô cớ làm hỏng ý định của mình, nhưng sau khi nhìn thấy mặt hắn thì lại trở nên đờ đẫn khác thường.

Nàng nhìn chằm chằm Tử Khiết cho đến khi chàng cất tiếng nói:

- Đại mỹ nhân, không định buông ta ra sao? Có phải… đã bị nhan sắc của ta mê hoặc?

Điệu cười nửa miệng của chàng quả nhiên không lẫn vào đâu được. Thường Tận sực tỉnh, nàng vội đẩy Tử Khiết ra. Chàng vẫn như trước kia, gọi nàng là “Đại mỹ nhân”. Thường Tận thoáng chút bối rối. Ngày hôm đó, sau khi hồi phục nguyên thần cho Tử Khiết, rõ ràng chính tay nàng đã xóa đi ký ức của chàng, vậy mà hôm nay gặp lại, trông thái độ của chàng lại không có chút gì khác biệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.