Tái Sinh

Chương 55: Biến số



Quỷ Vương sai Ninh Tư đem đội quân một triệu người lên đóng giữ ở Thiên cung. Ngoài mặt thì đám lính có vẻ nghe lời Ninh Tư nhưng thực chất đã nhận được mật lệnh của Quỷ Vương, chờ thời cơ để trỗi dậy đánh úp Thường Tận.

Ninh Tư và Thường Tận dĩ nhiên biết rõ, nhưng vẫn vờ như không hay biết, nhằm lấy niềm tin của Quỷ Vương. Đặc biệt bọn họ cần phải đánh lừa Phó tướng Tuấn Hùng, người vẫn âm thầm tin tức qua lại với Quỷ Vương và Thiên đế trong khi bị theo dõi sát sao bởi Ninh Tư.

Đương nhiên Tuấn Hùng không hề an phận trấn giữ cổng chính nơi Thượng Môn điện. Hắn sai người lén tản ra quanh Thiên cung để tìm thời cơ ám toán. Tiếc rằng hành động của hắn không qua mắt được Thường Tận nên toàn bộ những kẻ lén lút đó đều bị ám sát bởi người của Ma tộc. Âm binh sau đó đã hoán đổi y phục với Quỷ binh rồi giấu xác chúng nơi góc khuất.

Mọi việc diễn ra vô cùng nhanh gọn đến mức thần không biết quỷ không hay. Số Quỷ binh bị ám sát lên đến hai ngàn người trong vòng bảy ngày. Số quỷ binh lén lút rời vị trí bị giết là một phần. Số còn lại là bị người của Ma tộc lừa ra góc khuất rồi hạ thủ.

Vì hành động bí mật đó Tuấn Hùng vẫn an tâm không hề phát giác ra sự bất thường. Nếu hắn tinh ý hơn sẽ thấy trên cổ tay của những Quỷ binh giả mạo sẽ không có ấn quỷ khắc bằng địa than. Ấn quỷ này là dấu hiệu nhận biết duy nhất giữa người của Ma giới và người Quỷ giới. Đáng tiếc hắn không đủ cảnh giác để nhận ra điều đó. Đến giờ này có lẽ hắn vẫn cho rằng mọi chuyện đều nằm dưới tầm kiểm soát của hắn.

Ngày ngày hắn vẫn thản nhiên tuần hành quanh cổng chính trước Thượng Môn điện, giả lả mỉm cười với Ninh Tư trong khi lòng đầy toan tính. Ninh Tư vẫn vô cùng khoan thai như mọi khi, dạo quanh khắp một lượt toàn Thiên cung, tay cầm quạt Thần Tịch, mắt nhìn về xa xăm, như thể hắn chẳng quan tâm đến bất kỳ điều gì trên thế gian này.

Mọi người, mọi việc trên Thiên cung dường như đều diễn ra vô cùng bình thường, như thể không có cuộc chiến nào sắp tràn đến nơi đây. Vẻ bình tâm an yên của Thường Tận và Ninh Tư càng làm cho Tuấn Hùng thêm đắc chí, cho rằng bản thân sắp lập được công lớn.



Thường Tận nằm dài trên trường kỷ, nhắm mắt mơ màng ngủ. Viễn cảnh về một trận chiến khốc liệt sắp tới liên tục hiển hiện trong tâm trí khiến nàng không thể an giấc. Nàng cảm thấy Thiên đế đã đang đến rất gần. Quỷ binh đã ở đây, nghĩa là Thiên đế đã bắt đầu hành động.

Mặc dù nàng nhờ mật thám đã biết được chiến lược của Thiên giới cũng như biết được mấy chiêu trò vặt vãnh của Quỷ giới nhưng trên đời này chẳng có gì là chắc chắn cả. Biến số luôn có thể xảy ra. Mà một khi có biến số, mọi tính toán đều trở thành công cốc.

Nàng rất sợ thất bại, càng sợ tang thương. Nhưng đâm lao thì phải theo lao. Mọi chuyện đã đến nước này, chỉ còn cách mạnh mẽ đối mặt. Thường Tận trước giờ luôn vô cùng kiên định, chưa bao giờ dao động, riêng chỉ có lần này. Nàng không còn chắc chắn về quyết định của mình nữa.

Sau quá nhiều chuyện xảy ra, nàng bắt đầu nghi ngờ khả năng phán đoán của bản thân, càng hoài nghi hơn về khả năng của mình. Nàng cố chấp đâm đầu vào cuộc chiến không cân sức này, rốt cuộc là đúng hay sai?

Hai con ngươi đảo liên tục dưới mi mắt, trông có vẻ như nàng đang gặp ác mộng. Đột nhiên một bàn tay chạm vào vai khiến nàng giật mình tỉnh dậy.

- Là con sao? – Thường Tận thở dài nhẹ nhõm.

Bình An đưa những ngón tay nhỏ bụ bẫm của mình ra nắm lấy ngón tay trỏ của Thường Tận:

- Tiên nữ ơi, con muốn cho người xem cái này.

- Là gì vậy?

Bình An kéo Thường Tận ra khỏi Ninh Dương điện, đến dưới gốc cây đào. Thường Tận tròn mắt ngạc nhiên thốt lên:

- Bông Gòn Nhỏ!

Bình An lắc đầu nguầy nguậy:

- Đây không phải bông gòn, nó là thỏ con. Người nhìn kỹ xem, nó có lông trắng và hai tai dài.

Thường Tận nhẹ nhàng bế con thỏ lên, khóe môi bất giác cong khẽ. Sao nàng có thể nhầm được chứ, từng sợi lông, từng đường nét trên khuôn mặt của Bạch Thược nàng đều nhớ rõ. Nàng nói với đứa bé:

- Ừm đúng rồi, nó là thỏ con. Vậy chúng ta gọi nó là Bạch Thược nhé.

Bình An gật đầu:

- Cái tên này nghe cũng được đấy. Vậy từ nay con sẽ nuôi nó ở trong phòng.

Thường Tận bật cười:

- Nó chỉ là một con thỏ, cứ để nó rong chơi xung quanh đi. Mỗi ngày con để dành cho nó ít cà rốt là được, nó sẽ ngoan ngoãn đến chơi với con. – Rồi nàng lại nói vu vơ – Ngọn gió nào đã đưa nó đến đây vậy? Hay là nó đã bắt đầu nhớ chủ cũ rồi.

Bình An chẳng hiểu những gì nàng nói, chỉ chăm chú vuốt ve bộ lông mềm mượt của Bông Gòn Nhỏ rồi nở nụ cười giòn tan. Nhìn thấy sự hào hứng của đứa bé, nụ cười vui vẻ trên môi của Thường Tận nhạt dần rồi chợt tắt.

Nàng cảm thấy những giây phút bình yên như thế này sẽ sớm chẳng còn nữa. Nàng thấy vô cùng có lỗi với đứa bé này, vì nàng và những tranh đấu của nàng mà nó có thể sẽ chẳng có cơ hội lớn lên và trưởng thành nữa. Nàng xoa đầu nó, rồi dịu dàng thủ thỉ:

- Bình An này, nếu một ngày nào đó có người đánh đến Thiên cung, con phải nhớ kỹ, tìm một cái tủ, chui vào trong đó trốn, tuyệt đối không được ra ngoài. Con đã nhớ rõ chưa?

Bình An gãi đầu tỏ vẻ không hiểu:

- Tại sao người ta lại muốn đánh con? Vì con không ngoan ư? Con hứa từ nay sẽ nghe lời mà.

Thường Tận lắc đầu:

- Không phải, người ta không đánh Bình An. Người ta đến đây là để chiếm lại Thiên cung vốn thuộc về họ. Bình An không làm gì sai cả, nhưng giữa cuộc chiến, mọi thứ đều hỗn loạn, không ai phân biệt được người tốt kẻ xấu nữa, con có thể vô tình bị làm hại. Vì vậy, tốt nhất con nên tìm chỗ trốn, để không ai làm hại được con. Con đã hiểu chưa?

Bình An gật gù:

- Con hiểu rồi. Vậy Tiên nữ người cũng nhớ tìm chỗ trốn nhé, đừng để bị đánh.

- Được, ta biết rồi.



Trên núi Yên Tử, mùa này tuyết đã rơi trắng xóa cả một vùng. Cái lạnh của thời tiết làm con người ta lười biếng uể oải, chỉ muốn rúc mình trong chăn ngủ mãi không dậy. Tử Khiết cũng vậy, chàng càng ngủ say hơn. Bên cạnh giường của chàng, Bích Ngọc vẫn đang ân cần chăm sóc.

Những ngón tay thon mảnh trắng ngần nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt chàng, rồi vương vấn lưu lại nơi chóp mũi cao nơi phả ra những hơi thở trong trẻo đều đều. Bích Ngọc cho gọi tì nữ Hà Vân của mình đến dặn dò:

- Cuộc chiến sắp bắt đầu rồi, chúng ta cần phải hành động thôi.

- Xin người cứ phân phó. – Hà Vân nói.

- Ngươi ra ngoài tung tin rằng Tử Khiết vẫn còn sống, tin lan đi càng xa càng tốt, tốt nhất là đến tai ả Thường Tận kia.

- Thứ cho Hà Vân ngu muội, nô tì không hiểu. Làm vậy có tác dụng gì?

- Mật thám của ta báo rằng Thường Tận đã phát hiện ra người hại ả không phải Tử Khiết, nên đã vô cùng hối hận. Ngươi nghĩ… nếu ả biết Tử Khiết vẫn còn sống, ả ta sẽ làm gì?

- Ả sẽ đến cướp người?

- Đúng vậy. Nhưng việc Tử Khiết còn sống vẫn chưa đủ động lực để ả đến đây. Ngươi phải loan tin rằng chàng sắp chết, nếu không được cứu chữa kịp thời. Để người bên ngoài nghĩ rằng chàng đang càng nguy kịch càng tốt.

Hà Vân gật đầu:

- Nô tì hiểu rồi. Thần sẽ đi làm ngay. Xin Thái tử phi yên tâm.

Hà Vân đi rồi, Bích Ngọc lại tiếp tục thủ thỉ với Tử Khiết, cũng như tâm tình với chính mình:

“Một đại ma đầu không sợ trời cao đất dày. Ả cho rằng mình vô cùng thông minh. Nhưng thiếp sẽ cho nàng ta thấy, ai mới là kẻ có trí tuệ thực sự. Sau khi ả chết rồi, Ma tộc không cần đánh cũng bại. Còn chàng sẽ không bao giờ gặp lại ả nữa. Ả chết rồi, mọi ký ức về ả cũng theo gió mây bay đi, như chưa từng tồn tại. Hai chúng ta rồi sẽ được bình an bên nhau mãi mãi.”

Nói rồi nàng ta lại tiếp tục mơn trớn những ngón tay trên gương mặt của Tử Khiết, rồi đột nhiên nàng ta cảm thấy ngứa ngáy dữ dội trên mặt, nên vội vã rời đi, chạy về phòng riêng của mình. Nhìn vào gương, Bích Ngọc lại tức giận than vãn:

“Lớp da này mới thay chưa đầy một tháng đã biến chứng! Cũng may hôm qua Hà Vân vừa mới mang một lớp da mới về cho ta.”

Sau đó ả lột lớp da hiện tại đi, thay bằng lớp da mới đựng trong hộp thủy tinh, phủ lên một lớp nước thần rồi niệm chú để đồng hóa lớp da đó. Xong xuôi, Bích Ngọc lại tự soi mình trong gương, mỉm cười thỏa mãn.

Tính đến thời điểm hiện tại, nàng ta đã thay ít nhất mười lớp da. Bao nhiêu lớp da là bấy nhiêu người chết, chưa kể những lớp da mà nàng ta không vừa ý nên bị vứt bỏ. Ban đầu nàng ta còn cảm thấy áy náy khó chịu khi làm đẹp trên mạng sống người khác nhưng về sau càng dùng quen thì nàng càng cảm thấy chuyện ấy là bình thường.

“Các người đừng oán hận ta. Hãy xem như đang làm một việc tốt đi.”, Bích Ngọc tự nhủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.