Tái Sinh

Chương 68: A tận chân trời, gần ngay trước mặt



Cơn bão chưa qua đi, Tử Khiết đã nhận được tin Quỷ thú ba đầu Ân Khuyển đang hoành hành ở hạ giới, gây ra hàng loạt cái chết tang thương không điểm dừng. Mặc dù Trần Luân cùng một số Tiên nhân khác đã hạ phàm thu phục nó nhưng Ân Khuyển tỏ ra là một Thần thú Thượng cổ có sức mạnh vô cùng ghê gớm, không dễ dàng đối phó.

Suốt một tháng ròng mà Ân Khuyển vẫn chưa có dấu hiệu bị kiệt sức, trái lại nó ngày càng mạnh mẽ và hung tợn hơn. Trước tình hình đó, Tử Khiết không thể không đích thân rời khỏi Thiên giới để đến nơi xa xôi cách trở cả một vùng trời. Dừng chân nơi đây, chàng cảm thấy có một cảm giác thân thuộc đến lạ, ngỡ như từng nhành cây, ngọn cỏ kia đã từng là chốn chàng trú ngụ.

Nơi chàng vừa đặt chân xuống mang hơi thở của quá khứ. Chàng cơ hồ cảm thấy hình ảnh một nữ nhân thoắt ẩn thoắt hiện. Chàng đã từng len lỏi qua từng góc phố để tìm kiếm bóng dáng nàng. Nữ nhân có ánh mắt vô cùng cô độc cũng vô cùng lãnh khốc nhưng chẳng hiểu sao chàng lại cảm nhận được sự dịu dàng trong đó. Chỉ có điều… chàng cố gắng nặn từng giọt ký ức vẫn không biết nàng ta là ai.

Chàng lắc mạnh đầu một cái, tự nhắc nhở bản thân phải tập trung, rồi nhằm hướng gầm thét chói tai của Ân Khuyển mà chạy tới. Hàng trăm Thiên binh đang vây quanh con thú khổng lồ, dùng biết bao nhiêu đạo pháp nhưng con vật to lớn kia vẫn không hề sứt mẻ một cọng lông.

Tử Khiết từ phía xa bay tới, hóa thân thành một con rồng trắng, uốn lượn một vòng trên không trung rồi dùng lực ở bụng, phun ra một dòng lửa như thiêu như đốt, trong phút chốc khiến cho bộ lông trắng muốt của Ân Khuyển bốc cháy.

Con thú ban đầu kêu lên thống thiết nhưng sau đó dường như đã quen với sức nóng nên đã chẳng còn rên la nữa. Thay vào đó, nó dùng chiếc đuôi đang bốc cháy của mình, quật vào đám Thiên binh đang trố mắt đừng nhìn bên dưới, khiến cho bọn họ tan thành cát bụi.

Làn da của Ân Khuyển như thể làm bằng gang thép không tan chảy, nó nhanh chóng trở thành một lò lửa di động, khiến cho những kẻ không may ở gần bỏ mạng trong tích tắc. Trước cảnh tượng đó, Tử Khiết đành phải ra lệnh cho Thủy thần dùng nước dập tắt ngọn lửa đang bốc lên ngùn ngụt kia.

Sau khi lửa tan đi, Tử Khiết bay đến, quấn thân mình quanh cổ Ân Khuyển, cố gắng siết chặt. Ân Khuyển chật vật đưa hai chân trước lên gỡ Tử Khiết ra. Những móng chân sắc nhọn của nó chọc xuyên qua lớp vảy rồng, đâm vào da thịt khiến nó bật máu. Tử Khiết nén đau, vẫn kiên trì siết chặt hơn.

Ân Khuyển lúc này nằm rạp xuống mặt đất, bắt đầu lăn lộn. Nó càng vùng vẫy bao nhiêu, Tử Khiết càng quấn chặt bấy nhiêu. Cơn khó chịu truyền từ cổ khiến con vật phát điên. Nó lại vùng đứng dậy, chạy đến một tảng đá to gần đó, cọ cọ cái cổ mình vào đó, làm cho vảy của Tử Khiết bóc ra từng mảng, máu túa ra như mưa.

Ân Khuyển sau đó cố gắng húc mạnh cổ vào những góc nhọn của tảng đá kia. Cùng lúc đó, hàng loạt mưa tên từ Thiên binh bay đến, trợ giúp cho Tử Khiết. Thế nhưng mọi nỗ lực đều trở nên công cốc khi Ân Khuyển đột ngột gồng mình lên, dùng hết sức gân cổ gầm to một cái.

Áp lực đến từ thanh quản của con vật khiến Tử Khiết bị đánh bật ra. Chàng bất đắc dĩ rời khỏi cổ của Ân Khuyển, và nhanh như chớp, con vật dùng cái đuôi to dài của mình quật vào cơ thể đang bị thương của chàng. Tử Khiết bị đánh bay ra xa cả ngàn dặm sau đó đáp xuống một khu rừng rậm không rõ tên. Chàng hiện thân trở lại hình người và bất tỉnh không còn biết gì nữa.

Khi tỉnh dậy, chàng thấy mình đang nằm trên một chiếc giường trúc ấm áp. Ngoài trời mưa đang rả rích rơi, nhưng trong căn phòng này, lửa đang cháy bập bùng trên bếp than, mang lại hơi ấm cho chàng. Tử Khiết chống tay ngồi dậy, ngả người vào bước tường phía đầu nằm. Chàng đảo mắt nhìn quanh, và không khỏi cảm thấy chút lạ lẫm.

Đột nhiên từ phía trước truyền đến tiếng bước chân. Một nữ nhân mặc đồ xanh bước vào, loay hoay gập chiếc ô nhỏ. Tử Khiết có thể nhìn ra, nữ nhân này đang dùng thuật dịch dung để giấu đi dung mạo thật của mình.

Thế nhưng không có gì có thể qua được mắt chàng, huống hồ chỉ là một phép dịch dung cỏn con. Tử Khiết vừa nhìn là đã nhận ra, nữ nhân đang đứng trước mặt mình… chính là Thường Tận, nữ nhân khiến chàng hận thấu xương tủy. Chàng đã thề sẽ lấy mạng nàng ta để tế bái cho linh hồn người đã khuất.

Thường Tận đi vào phòng, thấy Tử Khiết đã tỉnh thì vô cùng mừng rỡ. Nàng chạy lại đặt tay lên trán chàng kiểm tra, rồi tiện thể hỏi:

- Ngươi cảm thấy thế nào? Có đau ở đâu không?

Tử Khiết hơi nghiêng đầu về phía sau, nắm lấy cổ tay nàng rồi kéo ra khỏi trán mình. Chàng không hiểu sao nữ nhân này lại tỏ ra thân thiết với mình đến vậy.

“Không lẽ nàng ta không nhận ra mình?”, Tử Khiết thầm nghĩ, “Nếu nhìn thấy mình, lẽ ra nàng ta phải bỏ chạy thật xa mới đúng. Ả không sợ bị ta giết hay sao?”

Chàng cũng muốn xem xem nữ nhân này rốt cuộc đang âm mưu gì mà lại cứu mình, thế nên cũng thuận nước đẩy thuyền, không vội lật mặt nạ của nàng. Chàng nói:

- Ta cảm thấy đỡ nhiều rồi. Nàng là ai? Tại sao lại cứu ta?

Thường Tận mỉm cười đáp:

- Ta tên là Thanh Y, sống ở trong núi này. Thấy ngươi bị thương trong bụi cây nên cứu về.

Tử Khiết gật gù vờ tỏ ra tin tưởng:

- Hóa ra là vậy. Một nữ nhân như nàng sống một mình nơi núi rừng này không chút sợ hãi nào sao?

Thường Tận lắc đầu:

- Không hề. Ta đã quen rồi. Ngươi đừng thấy nơi đây hoang vu đáng sợ, thực ra nó rất an toàn.

- Vậy sao?

- Ừm… - Thường Tận cố gắng đánh trống lảng – À, ngươi có đói chưa? Muốn ăn gì không?

Tử Khiết gật đầu:

- Ta muốn ăn gà rừng.

Thường Tận lại mỉm cười dịu dàng:

- Không thành vấn đề. Đợi ta một lát.

Nàng rời khỏi phòng, căng chiếc ô ban nãy ra, rồi chầm chậm tiến vào màn mưa. Nàng đi sâu vào trong rừng để tìm gà cho Tử Khiết. Tâm trạng nàng hôm nay khá tốt, có lẽ là vì vừa gặp lại được người trong lòng.

Vốn dĩ nàng đang tịnh dưỡng ở Ma giới, nhưng đột nhiên Bình An bảo thèm ăn cá nướng nên nàng đã đến đây: núi Bạch Mộc Lương Tử. Ở lâu trong phòng có phần bức bối nên nàng chẳng nghĩ nhiều mà đi một mạch đến ngọn núi này để câu cá như những ngày xưa cũ. Không ngờ phút giây tình cờ đã khiến nàng gặp lại Tử Khiết.

Bộ dạng thê thảm của chàng khiến nàng không khỏi đau xót. Nàng vội vã đưa chàng trở về căn nhà trên núi dưỡng thương. Nàng hết sức tỉ mẩn băng bó cho chàng, dùng nội lực trị thương rồi sắc thuốc cho chàng uống. Dù cấp bách là thế, nàng vẫn không quên dùng thuật dịch dung để che giấu dung mạo thật của mình. Vì nàng sợ khi Tử Khiết nhìn thấy mình, sẽ cảm thấy khó chịu trong lòng, hoặc tệ hơn là tức giận. Nàng sợ rằng chàng thậm chí sẽ không để nàng cứu chữa cho mình.

Thế nhưng không ngờ rằng Tử Khiết dù biết mà vẫn giả vờ như không. Chàng nửa muốn xem nàng định giở trò gì, nửa muốn trêu đùa với ý tốt của nàng. Trong đầu chàng chợt lóe lên ý tưởng rằng, nếu như cứ như vậy mà giết nàng đi thì quá dễ dàng. Chàng muốn làm cho nàng đau khổ, sống không bằng chết, rồi từ từ bị bào mòn mà tan biến. Có đôi lúc lương tâm chàng tự hỏi làm như vậy có quá ác độc không, nhưng khi nghĩ đến cái chết của Phụ thân mình thì chàng đã chẳng còn cảm thấy áy náy nữa. Trong lòng chàng chỉ còn duy nhất một ý niệm: Trả thù.



Khi cơn mưa ngoài trời tạnh hẳn, cũng là lúc Thường Tận trở về. Nàng mang theo một con gà rừng nhỏ, cùng với một bó củi.

- Ngươi có lạnh không? – Nàng hỏi.

- Có hơi chút. – Tử Khiết đáp.

Thường Tận khẽ nhóm củi lên, tạo thành một bếp lửa nóng ấm. Nàng xiên con gà lên, bắt đầu quay. Hơi ấm cùng mùi gà nướng tỏa ra khắp gian phòng làm bụng Tử Khiết đói cồn cào. Chẳng để Tử Khiết phải đợi lâu, Thường Tận liền mang đùi gà đầu tiên đến cho chàng.

- Còn nhiều lắm, mau ăn đi kẻo nguội. – Thường Tận nói.

Tử Khiết nhận lấy đồ ăn từ tay nàng, tình cờ tay chạm tay. Một cảm giác kì lạ dấy lên trong lòng chàng, nhưng không rõ là cảm xúc gì. Chàng nghĩ cảm giác rùng mình vừa rồi là cảm giác ghê tởm và sợ hãi, bởi vì chàng vừa chạm vào kẻ mà chàng ghét tận tâm can.

Chàng đưa miếng gà lên miệng cắn thử. Không hiểu sao mùi vị thật béo bùi thơm ngậy. Chàng không kiềm chế được cái miệng hư hỏng của mình mà ăn hết sạch không chừa một sợi thịt nào. Thường Tận thấy vậy thì ôm miệng cười tủm tỉm. Khoảnh khắc đó trong mắt Tử Khiết quả thật vô cùng khả ái. Có điều Tử Khiết sau đó lại nhanh chóng phản tỉnh bản thân.

“Ngươi đang nghĩ gì vậy hả Tử Khiết? Như vậy mà đáng yêu ư? Ả ta là Ma nữ. Phải rồi, Ma nữ rất có khả năng dụ hoặc, bởi vậy mới có thể lừa được nhiều người. Mau tỉnh táo lại nếu không muốn bị ả đưa vào tròng.”

Nghĩ bụng như vậy, Tử Khiết lại càng đề cao cảnh giác hơn. Chàng lo ngại rằng nếu bản thân lơ là một chút, sẽ ngay lập tức sập bẫy của Ma đầu Thường Tận này. Vì vậy chàng cố gắng không cười không nói, tỏ ra khách sáo hết mức có thể, dùng ánh mắt dè chừng để quan sát nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.