Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 125: Mưu kế của Thiên tử (2)



“Chính vì hoàng thượng ở đây, nên hắn có nghĩ nát óc cũng không tưởng tượng được là lão phu ngay tại đêm nay, ngay tại lúc hắn ở đây mà không coi hắn vào đâu lại cùng vua Hung Nô bàn chuyện đại sự” Niên tướng cười lạnh, ánh mắt khinh thường liếc nhìn về chiếc lồng chim tước đang treo trong phòng, con chim tước ở trong lồng kia đang nhảy nhót, dường như cực kỳ vui vẻ, không ý thức được chính mình đang bị nhốt trong lồng.

Niên Khai Dương vuốt cằm cười, : “ Cha cao minh. Tuyền Cơ nói có tìm hiểu được tin tức gì không?”

“Muội muội của ngươi là đồ vô dụng.” Sắc mặt Niên tướng trầm xuống, lạnh lùng nói: “ Lúc trước không phải bởi vì tính nó rất hay nũng nịu lại ngang bướng, dễ dàng để người khác nắm được khuyết điểm, không thì làm sao ta đưa nó tiến cung? Thái hậu nhất định sẽ không để nó có được sự sủng ái hơn chắt nữ của người, không thể tưởng tượng được thái hậu lại muốn ban chết cho nó, Long Phi Ly thế nhưng lại cứu nó. Nghĩ đến nó sẽ mang lại niềm vui cho hoàng đế, nhưng cuối cùng không hề đem được tin tức nào về.”

“Cha muốn cho Dao Quang_____”

Khoé miệng Niên tướng mang ý cười: “Tuyền Cơ nhất định phải chết, khi vi phụ giương cờ khởi sự còn cần nó thành toàn cho. Muội muội Dao Quang của con nếu vào cung có thể đưa nó tới chỗ chết, có thể làm cho hoàng đế giết Tuyền Cơ .”

“Còn nữa, Quang nhi có dung mạo và tâm kế hơn hẳn so với Tuyền Cơ, còn sợ không chiếm được ân sủng của hoàng đế sao? Về sau chúng ta có được nhiều tin tức hơn.”

******

Lúc Tuyền Cơ được nha hoàn dẫn lại đại sảnh, Hạ Tang và Thanh Phong đang đứng sau lưng Long Phi Ly.

Vừa rồi ở ngoài Niên phủ nhìn thấy mấy trăm người đã lui xuống, xung quanh chiếc bàn tròn nhỏ lịch sự tao nhã, ngồi cùng Niên tướng là mấy nam tử trung niên, còn có một thanh nhiên anh tuấn có đôi mắt sáng trong trẻo, đoán chừng chính là đại ca khác mẹ của nàng, ngồi bên cạnh Long Phi Ly là….Dao Quang.

Trên bàn trà, khói bay lượn lờ, hương trà thơm mát toả ra, Dao Quang đứng lên, vén tay áo, vì Long Phi Ly pha trà.

Giờ phút này, mấy người dường như cũng ngừng nói chuyện với nhau, bởi vì ánh mắt Long Phi Ly đang say mê dõi theo tách trà, có lẽ phải là, đang đặt trên bàn tay trắng nõn của mỹ nhân.

Mấy người Niên gia đương nhiên là thức thời.

Ánh mắt hau người giao nhau_______Dao Quang hai má ửng hồng, vẻ mặt ngượng ngùng, mang trà đặt lên tay Long Phi Ly.

Khoé miệng Long Phi Ly mỉm cười, tiếp nhận chén trà.

Tuyền Cơ nhìn mà phát bực, vài người nha hoàn đang định thông báo, ngón trỏ Tuyền Cơ nhanh chóng dựng thẳng trên môi, chỉ cùng Điệp Phong bước nhanh vào đại sảnh, đi tới trước mặt Long Phi Ly.

Nàng cũng không chào hỏi mọi người trong Niên gia, chỉ thản nhiên nói: “ Hoàng thượng, thần thiếp cũng khát.”

Long Phi Ly chỉ nhấp miệng muốn trà, rồi tiện tay đem cái chén đó cho Tuyền Cơ , Tuyền Cơ không khách khí nhận lấy, không e ngại trà còn nóng, một hơi uống sạch.

Đám người Niên gia thay đổi sắc mặt, Dao quang oán thầm.

Hạ Tang nhìn vậy bật cười, lúc đó, ánh mắt Long Phi Ly dường như cố ý làm bộ vô tình liếc nhìn hắn.

Hắn giật mình, hướng về Tuyền Cơ khom mình hành lễ, nói:” Nô tài tham kiến nương nương.”

Hạ Tang làm như thế, mấy người Niên gia nào dám chậm trễ, đều đứng dậy hướng Tuyền Cơ hành lễ.

Dao Quang cũng giấu vẻ oán giận đi rất nhanh, hướng Tuyền Cơ vén áo thi lễ, lo lắng nói:” Nương nương lại đây, không biết tình hình đại nương như thế nào rồi?”.

Tuyền Cơ không chú ý tới Hạ Tang thi lễ, đem chén trà đi tới gần trước mặt Dao Quang , cười nói: “ Lễ này miễn đi, tỷ muội đã bao lâu, sao tỷ tỷ còn khách sáo như vậy?”

Nàng cũng không nói về chuyện của Niên phu nhân, về việc Thôi y nữ chẩn trị như thế nào, nàng cũng thật sự không biết, cầm quạt quạt gió, nói: “ Cứ tới tới lui lui, Tuyền Cơ cũng mệt mỏi.”

Một đôi mắt sáng chăm chú nhìn vào trên vị trí của Dao Quang .

Dao Quang ngầm nghiến răng, thầm nghĩ: Niên Tuyền Cơ , sau này tốt nhất ngươi đừng rơi vào tay của ta.

Nàng mang chút u oán liếc nhìn Long Phi Ly , đã thấy ánh mắt vị hoàng đế tuấn mỹ nho nhã kia sáng quắc nhìn nàng, cả người nàng như có lửa, trong lòng vui vẻ không thôi, cố ý đưa ánh mắt xuống, chính là muốn nói nàng muốn ngồi vào vị trí đó

Trưởng tử của Niên tướng Niên Thiên Xu lại đứng lên, cười vang nói: “ Nương nương, mời người ngồi ”.

Tuyền Cơ oán thầm_____ai khiến người nhiều chuyện?

Lúc này, Long Phi Ly lại lên tiếng:” Tuyền nhi, ngươi cũng thật là bướng bỉnh, lớn nhỏ có thứ tự, sao lại muốn huynh tỷ nàng nhường chỗ cho nàng được?”

“Hoàng thượng đừng trách, chúng ta còn muốn đem xương cốt đã già này làm ghế ngồi cho nương nương ấy chứ, đổ giáo thiên xu đoạt trước.” Có người cười nói, là một trong năm huynh đệ của Niên tướng.

“Chư vị bá bá thúc thúc cùng các vị đại ca, đừng tranh với Dao Quang, từ nhỏ tới lớn, chỉ cần nương nương muốn, bất cứ thứ gì Dao Quang đều có thể dâng cho nương nương, chứ đừng nói chỗ ngồi nho nhỏ này”. Dao Quang cười nói, liền muốn đứng dậy.

Sau lưng Tuyền Cơ, Điệp Phong khẽ liếc xéo Dao Quang, móng tay nắm chặt vào cúc áo, hận không thể xé nát điệu bộ hồ ly này.

Ánh mắt Tuyền Cơ cụp xuống, trong lòng đã đem mười tám đời tổ tông của Long Phi Ly ân cần thăm hỏi.

Thanh âm đáng ghét của người nọ lại truyền tới, “ Dao Quang cô nương, không được. Niên tần ngồi chỗ này liền….”

Ngồi chỗ người này, chỗ người này là chỗ nào, còn phải cố định sao? Tuyền Cơ tức giận tới phát run, mọi người cũng đang mông lung mờ mịt, Tuyền Cơ đột nhiên thấy eo mình bị siết chặt, rồi đột ngột tiến vào trong lòng một người, giọng nói trong trẻo như nước truyền tới:” Còn khát sao?”

Tuyền Cơ ngơ ngẩn quay lại phía sau.

Bên kia, Hạ Tang hốt hoảng nói:” Hoàng thượng, để nô tài làm cho.”

Dao Quang vừa sợ vừa kinh ngạc, nhìn về phía bàn trà, chỉ thấy một cánh tay lướt trên ấm trà tử ngọc, ngón tay như ngọc thon dài, tinh tế châm trà trong chén.

Đến khi chén trà kia đưa tới bên môi, Tuyền Cơ mới như ở trong mộng tỉnh ra.

Long Phi Ly tự mình pha trà cho nàng…….Đệ thuỷ?

Nàng đưa tay đón lấy, mới thấy mặt mọi người tràn đầy kinh ngạc và sửng sốt.

******

Lúc này, ở ngoài cửa, đồng tử báo: Tướng gia, Từ tổng quản tới.

Chỉ thấy Niên tướng chậm rãi đi vào, hắn nhìn thấy Long Phi Ly đang ôm Tuyền Cơ , hơi hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh , thần sắc lại như bình thường, liền hành lễ với Long Phi Ly.

Long Phi Ly cười nói:” Niên tướng không cần đa lễ.”.

Ánh mắt nhìn về phía Từ Hi.

Từ Hi khom người nói:” Lão nô tham kiến hoàng thượng, Thôi nữ y đã chẩn trị cho phu nhân xong.”

Tuyền Cơ cảm thấy lòng như thắt lại, mọi người trong Niên phủ này mặc dù tâm tư sâu xa, nhưng Niên phu nhân đối đãi với nàng vô cùng tốt, Thôi nữ y y thuật cao minh, đừng để nàng nhận ra đây là giả bệnh, như vậy mới tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.