Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 127: Một đêm đính ước (1)



Ánh mắt của hắn đối với Dao Quang ……làm nàng thật khó chịu

Nàng càng tức hơn là, lúc này, Như phu nhân kia lại nói: “ Dao Quang , còn không mau gắp thức ăn cho hoàng thượng ?”

Đối với việc chính sự Tuyền Cơ cũng không muốn xen miệng vào, nhưng với việc gắp thức ăn___nàng mỉm cười, đã cầm đôi đũa mới bên cạnh, gắp rau cho Long Phi Ly , nói: “ Tuyền Cơ lơ đãng, không giống tỷ tỷ êm tai phân tích, có thể làm được cho hoàng thượng cũng chỉ là việc này, lại nói, tỷ tỷ ngồi xa như vậy, còn phải phiền tỷ cách nửa cái bàn đưa tới, chỉ sợ hoàng thượng lại đau lòng”.

Như phu nhân biến sắc, cắn răng cười nói: “ Làm phiền nương nương”.

Trên bàn có mấy bầu rượu, Dao Quang cười lạnh, cầm lấy một bầu, giúp hoàng đế rót rượu,nào biết Tuyền Cơ nhanh tay lẹ mắt, đã cầm lấy bầu rượu trước, giúp Long Phi Ly rót đầy cốc, sau đó tiếp tục gắp rau.

Dao Quang giận dữ, nhưng nàng ta cũng là người ẩn nhẫn, trên mặt vẫn mang ý cười hoà thuận vui vẻ.

Long Phi Ly vẫn cười, sắc mặt không hề thay đổi, chỉ cùng tán gẫu những chuyện trong triều với Niên tướng .

Đứng sau Long Phi Ly, khoé miệng Hạ Tang bắt đầu co lại, nhìn trái nhìn phải, muốn nhìn sắc mặt Từ Hi và Thanh Phong, mới nhớ ra rằng Từ Hi tới chỗ Niên phu nhân , Thanh Phong cũng không ở đây, cũng là bởi vì Long Phi Ly biết Niên Tụng Đình sẽ nhanh chóng trở về, nên phái Thanh Phong tới các nơi của Niên phủ bố trí ám vệ, buổi tối đợi lúc bọn hắn nghị sự, lập tức điều tra địa điểm nghị sự ở đâu.

Điệp Phong ở bên cạnh hắn vốn đang lạnh lùng nhìn chằm chằm Dao Quang, tự nhiên cũng sửng sốt đứng ngây ra.

Không phải là nói khoa trương lên, nhưng chén nhỏ trứơc mặt Long Phi Ly đã sắp biến thành quả núi nhỏ.

Tuyền Cơ đem kinh nghiệm ăn tiệc buffer phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, cho tới khi không thể chồng thêm được cái gì lên núi thức ăn đó nữa mới buông tay.

Dao Quang ngẫu nhiên nhìn sang đây, ánh mắt tràn đầy xấu hổ lại cực kỳ nóng bỏng, Long Phi Ly cũng không bỏ qua, đón nhận, ánh mắt hai người cứ nhìn nhau, Dao Quang nhanh chóng cúi đầu xuống.

Núi thức ăn nhỏ thực sự thành công trở thành vật cản che đi tầm mắt chàng chàng thiếp thiếp của hai người. Trong lòng Tuyền Cơ mừng rỡ, lại thấy Long Phi Ly cười điềm đạm nói: “Tuyền nhi, nàng ở trong cung nhiều, đồ ăn ở nhà cũng ít được ăn”.

Ánh mắt mang ý cười, thần sắc ôn nhu dịu dàng như đoá sen.

Núi kia lập tức bị đổ vào trước mặt Tuyền Cơ , Tuyền Cơ ngẩn ngơ, vẻ mặt đầy hắc tuyến, đây có phải tự làm tự chịu hay không, không thể làm gì được________

Dao Quang trong lòng cười thầm, đang muốn giúp hoàng đế gọi người mang một chiếc bát mới, đã thấy hoàng đế cầm lấy bát của Tuyền Cơ, ăn cơm, dường như không để ý lắm. Lòng nàng bỗng nhiên chùng xuống.

Lần này, sắc mặt Niên tướng hơi ngưng lại.

Sau bữa yến tiệc nhỏ, hoàng đế và Niên tướng cùng tới thư phòng, Tuyền Cơ tới chỗ Niên phu nhân , Niên phu nhân vui vẻ hỏi nàng, hoàng đế đối với nàng như thế nào, xem ra vừa rồi chiêu mượn hoa kính “nương” của hắn, thực sự đã đả động lòng người.

Tuyền Cơ chua xót, không biết nên trả lời như thế nào, chỉ nói chuyện phiếm trong nhà với Niên phu nhân , dặn nàng nghỉ ngơi cho tốt, rồi mang Điệp Phong trở về phòng.

Đó là phòng trước khi Tuyền Cơ vào cung.

Gấm vóc xa hoa được bố trí, không cần phải nói đó chính là do Niên tướng đã sai người dọn dẹp, nghe Điệp Phong nói, Long Phi Ly cũng sai một vài ma ma lại đây chuẩn bị. Đèn trong phòng, giống như là những viên dạ minh châu cực lớn.

Tuyền Cơ có cảm giác hơi hoảng sợ, giống như vị Tuyền Cơ trước kia đang nhìn nàng. Đêm nay, nàng mang vị hôn phu tôn quý nhất thiên hạ trở về, lại còn sắp xếp ở trong khuê phòng của nàng.

Cảm thấy chán ngán, nàng mang Điệp Phong ra ngoài đi dạo.

Qua mấy hành lang, một khoảng không gian rộng lớn mở ra.

Hồ, thấp thoáng ẩn nấp trong hồ, hòn non bộ, bóng hoa, con đường nhỏ, ánh mặt trời ấm áp.

Bên kia hồ, một đám nam nữ trẻ tuối, và hơn mười người nô bộc, người nào người nấy đều tươi tỉnh hưng phấn, vừa nói chuyện vừa nhìn xung quanh, dường như trong hồ kia có điều gì hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Mặc dù giữ nguyên tắc không nghe không thấy, nàng vẫn không nhịn được tò mò, dẫn Điệp Phong đi qua.

“Nương nương cát tường.”

Không biết ai đã phát hiện ra nàng trước, mọi người liền nhanh chóng đi ra hành lễ,

Đám nam nữ này, buổi sáng dường như nàng đã từng nhìn thấy ở ngoài Niên phủ, chắc là huynh đệ tỷ muội thân thiết và không thân thiết của nàng.

Nghe Niên phu nhân nói, biết Niên tướng có bốn trai hai nữ, Thiên Xu, Khai Dương, Dao Quang , đã gặp ba, cũng không phải là ba người tốt, còn ba người còn lại nàng không nhận ra.

Nàng cười nói: “ Sao thế? trong hồ này có cái gì hay ho sao?”

Một thanh niên nhanh nhẹn cướp lời : “ Nương nương, chúng ta phát hiện trong hồ này có một con cá chép rất lớn, lớn khoảng chừng bằng eo một đứa nhỏ”

“ A Trang, mấy người các ngươi nhanh chóng bắt lên đây cho nương nương xem, nếu không, đổi lại ta sẽ làm thịt các ngươi”. Một cô gái mặc quần áo hồng khoảng mười lăm mười sáu tuổi lên tiếng, mặt mày mang một vẻ ương ngạnh, tàn nhẫn.

Có tiếng cười giễu cợt như có như không truyền tới, Tuyền Cơ nhíu mi lại, cẩn thận nghe lại, nhưng không thấy,

Trong hồ, chỉ thấy bốn năm người hầu kéo vó đi đi lại lại.

Đột nhiên, trên mặt hồ văng lên những bọt nước lớn trắng xoá.

Ánh mắt còn bị bọt nước che mờ, một đuôi cá chép thật lớn hiện lên trước mắt.

Vảy cá nhiều màu, đen trắng vàng, dưới ánh mặt trời lung linh toả sáng.

Tuyền Cơ lắp bắp kinh hãi, vừa rồi nàng còn tưởng thanh niên kia khoa trương, nhưng con cá vĩ đại trước mắt thực sự to bằng một đứa nhỏ sáu bảy tuổi. Ở trong lưới nó liều mạng giãy dụa, ánh mắt gắt gao nhìn mọi người trên lan can, giống như cực kỳ oán hận.

“Đem thịt cá này dâng hoàng thượng và nương nương dùng đi”. Trong đám người, không biết người nào hưng phấn kêu to.

Lập tức truyền tới những tiếng hô hào.

Nhìn con cá chép vĩ đại kia đã bị kéo lên bờ, cả người vảy đen bóng lại, không hiểu sao Tuyền Cơ bắt đầu thấy ớn lạnh, sau lưng, một giọng nói thản nhiên truyền tới: “ Thả nó lại đi”.

Giọng nói kia lanh lảnh như tiếng ngọc va vào nhau, mặc dù không lớn, nhưng lại rõ ràng vang lên.

Tuyền Cơ giật mình, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đằng sau đám nam nữ kia, một nam tử áo trắng đi tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.