Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 153: Cuộc thi hoa khôi (3)



“Không dám. ” Vân Dương cười cười.

” Bắt đầu đi”. Nạp Minh Thiên Lãng cười nói: “ A Tuyền, chớ sợ, sau một khắc chúng ta sẽ đi ra đón đệ”.

Tuyền Cơ đen mặt

“ Đại ca ở bên trong chờ đệ.” Phong Chiến Bách vỗ vỗ vai Tuyền Cơ.

Tuyền Cơ khẽ liếc nhìn Vân Dương và Nạp Minh Thiên Lãng cười nói: “ Nghe thấy chưa, đây mới là tiếng người, biết không?”

Ngọc Trí nhanh nhẩu: “ Ca ca, ca đã có biện pháp đi vào rồi sao?”

Tuyền Cơ nói: “ Không có!”

Ngọc Trí đen mặt: “ Coi như ta chưa hỏi.”

Vài nam tử ngẩn ra, rồi lần lượt bật cười.

“ Ngũ Thất, đi thôi”.

Bóng trắng khẽ nhúc nhích, đã tiến về phía trước.

Nạp Minh Thiên Lãng và Vân Dương nhìn nhau cười, nhưng cũng nhanh chóng đi theo hướng của Phong Chiến Bách.

Ngọc Trí còn đang chau mặt nhăn mày, Tuyền Cơ vỗ vỗ vai nàng, “ Đi”

“ Đi đâu?”

“Qua đó xem bọn hắn dùng cách gì để đi vào, Vân Dương đã đề ra luật, cũng không nói gì tới việc không được dùng lại cách của người khác”.

Ngọc Trí bừng tỉnh: “ Đúng vậy!”

Nhìn theo góc quành nơi mấy thân ảnh biến mất, người đi đường vốn còn nhiều, nhưng cũng không đông đúc náo nhiệt bằng Yên Vũ lâu.

Tuyền Cơ tập trung nhìn vào trong, đoán chừng đó chính là một cửa của Yên Vũ lâu.

Cửa lớn đóng lại, cũng không người nào trông coi.

Tường cao ước chừng hai ba mét, bốn nam tử tay áo phiêu phiêu, trong nháy mắt, cả Nạp Minh Thiên Lãng cùng tên tôi tớ đã ở bên trên.

Không ít người trên đường chú ý nhìn, nhưng không ai dám tới hỏi, dù sao đây cũng là một nơi phong nguyệt, không nên gặp phải phiền phức gì là tốt nhất.

Nạp Minh Thiên Lãng cười nói: “A Toàn, các đệ cũng lên đây đi”.

“Đáng giận”, Tuyền Cơ dậm chân : “Coi thường chúng ta không biết võ công”.

Lúc này, Ngọc Trí chớp chớp mắt nói: “Ca ca, không biết võ công chỉ có mình huynh”.

Tuyền Cơ sửng sốt, Ngọc Trí nhún mũi chân trên mặt đất một chút, trong chớp mắt, cả người dường như đã nhảy lên tường cao.

Nhưng nàng ta lại có chút không vững như muốn rơi xuống đất, khoé miệng Ngũ Thất khẽ cong, đang định một cước đá nàng xuống, Phong Chiến Bách đã nhanh chóng đỡ thắt lưng nàng.

Ngọc Trí đỏ mặt: “Cảm ơn Phong đại ca”.

Khoé miệng Tuyền Cơ khẽ run run, chỉ về Ngọc Trí: “Đệ là cái đồ đồ tiểu nhân không có lương tâm”.

Mọi người cười khoái trá, nhất là tên Nạp Minh Thiên Lãng kia, thật đáng ăn đòn, hắn còn cười nhạo nàng “ A Tuyền, gia chờ một khắc nhé.”

Tuyền Cơ cắn răng: “Các ngươi chờ đấy, ta quang mình chính đại, sẽ tiến vào từ cửa lớn.”

Vân Dương mỉm cười nhắc nhở: “ Thời gian đã qua một nửa”.

Tuyền Cơ rùng mình, quay đầu đi ngay.

Nạp Minh Thiên Lãng lúc này mới liếc mắt nhìn Vân Dương, thản nhiên nói: “Đừng tưởng rằng gia không biết ngươi có chủ ý gì nhé”.

Vân Dương chỉ cười, nhìn sang bên Phong Chiến Bách. Môi Phong Chiến Bách khẽ nhếch: “Chiến Bách chỉ sợ sẽ không thể được như ý nguyện của Vân huynh”.

Ngọc Trí ngạc nhiên: “Các huynh đang nói gì vậy?”

******

Quay trở lại cửa trước, thời gian cũng không còn nhiều… Tuyền Cơ cười khổ, chẳng nhẽ phải thay quần áo nữ nhân, bán chính bản thân mới có thể tiến vào?

Vân Dương… không thể để hắn thoả mãn được.

Nhìn sang cửa hàng bên đối diện, hình như có bán một vài son phấn hoa cài gì đó. Lúc này, sau lưng truyền tới một giọng nói thô tục cộc cằn: “ Mụ già khốn khiếp, vừa mới bước vào đã tốn hai trăm lượng bạc, lão tử chỉ cần có năm mươi lượng bạc ngủ được với một cô nương xinh đẹp của Xuân Phong Uyển rồi.”

Tuyền Cơ xoay người, chỉ thấy một vài nam tử mặt đỏ cục cằn đang đứng ở trước cửa, trong số đó có một người đang hùng hùng hổ hổ, một gã sai vặt cười khinh bỉ nói: “Yên Vũ lâu là cái thá gì? ta nhổ vào!”

Dây dưa một lúc, một vài hộ vệ tiến lên muốn động thủ.

Trong lòng Tuyền Cơ đột nhiên bừng sáng, nhanh chóng đánh giá cửa hàng đối diện bên ngã tư đường, đi lên trước, cười nói: “ Mời tú bà của ngươi ra đây cho ta.”

******

Mấy người Phong Chiến Bách đi vào, lập tức có một gã sai vặt lên tiếp đón, đưa tới một bàn ngồi xuống, lại đưa tới một chút điểm tâm, mứt hoa quả và chút đồ ăn vặt.

Tiếng người ồn ào, nha hoàn và người làm bận rộn chạy xuyên qua cả sảnh đường, có năm sáu dãy bàn, ba chiếc bàn trước mắt có cách trang trí khác so với những bàn khác, sang trọng và hoa lệ hơn rất nhiều, nhưng lại không có một bóng người ngồi, thầm nghĩ đây chắc là bàn dành cho vị quý nhân quan to nào đó.

Bước tới phía trước, không một nha hoàn nào cả, hỏi gã sai vặt mới biết được, thì ra khoảng nửa canh giờ nữa, các mỹ nhân tranh tuyển hoa khôi sẽ đi ra biểu diễn tài nghệ trước mặt khác nhân, các nha hoàn kia chính là người giúp đỡ các nàng.

Nạp Minh Thiên Lãng nhàn nhã liếc mắt nhìn bốn phía, cười nói: “Phong công tử, Vân Dương, các huynh nhìn xem, quan viên lục bộ cũng tới đây, xem ra việc này rất có tiếng vang.”

” Đến không chỉ có quan viên lục bộ, cả các võ tướng chức cao cũng tới.” Vân Dương nhấc chén rượu lên nói.

Ánh mắt Phong Chiến Bách khẽ động, cười nói: “ Ta mới tới đế đô, hai vị lại biết lai lịch của những người kia rõ ràng như vậy, Chiến Bách thật là hổ thẹn”.

Nạp Minh Thiên Lãng ha ha cười: “ Nói trắng ra chỉ là do việc buôn bán, không thể không quen biết được”.

Những gì bọn họ nói, Ngọc Trí không quan tâm chút nào, chỉ lo lắng hỏi: “ Ca ca ta đâu? sao còn chưa thấy vào?”

Ánh mắt nhìn chằm chằm vào cửa lớn.

Ngũ Thất cười nhạo nói: “ Chắc là không vào được”.

Vân Dương khẽ cong cong khoé miệng : “Ồ hoá ra là tại Vân Dương nhìn nhầm, lại làm khó xử đệ ấy.”

Phong Chiến Bách khẽ cười: “Không phải chưa tới giờ sao? Vân Dương huynh cũng đừng nói sớm vậy chứ”.

Nạp Minh Thiên Lãng ngồi thẳng dậy, nhíu mày nói: “ Cũng không còn nhiều thời gian nữa, gia đi đón đệ ấy.”

Thân hình hắn mới khẽ đứng dậy, đột nhiên Ngọc Trí thất thanh đứng lên kêu: “ Là ca ca…. Sao huynh ấy lại ở nơi này?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.