Mọi người kinh ngạc, nhìn theo phương hướng Ngọc Trí chỉ, một trong ba bàn phía trước kia, thản nhiên một nam tử áo tím đang ngồi.
Một người xem chừng cũng phú quý, một nữ tử trung niên hoa lệ tủm tỉm cười từ bên người nàng tránh ra, đoán chừng chắc là tú bà nơi đây.
Nàng có quen biết với tú bà nơi này?
Mọi người còn đang hoài nghi, Tuyền Cơ dường như là do bọn họ nhìn quá chăm chú, mỉm cười hướng về phía họ vẫy tay: “ lại bên này”.
Sang bàn mới, khi ai nấy ngồi vào chỗ của mình, thật ra trước khi Ngũ Thất tiến tới vẫn còn thắc mắc: “ Ngươi vào bằng cách nào? Đây không phải là bàn để cho khách quý sao, sao ngươi có thể ngồi vào được?”
Tuyền Cơ cười nói: “ Tú bà thấy ta anh tuấn nên cho ta vào”.
Mọi người đương nhiên là sẽ không tin, ngạc nhiên rất nhiều, Nạp Minh Thiên Lãng nhìn nàng lại càng thêm tán thưởng, nhíu mày nói: “ A Tuyền, thật là tốt”.
Tuyền Cơ không nói gì, liếc mắt nhìn Vân Dương một cái, Vân Dương cười khẽ, nâng chén rượu trong tay hướng về phía nàng.
Ánh sáng nơi khoé mắt, trên môi Phong Chiến Bách vẫn còn lưu lại một nụ cười. Vừa rồi bọn họ ngồi ở một vị trí trong góc, giờ lại được ngồi ngay trước, có mấy bàn khách khác tựa hồ như phát hiện có điều bất thường, thậm chí có người đứng lên, giống như muốn tiến tới chỗ này.
Vân Dương thản nhiên liếc một vòng, trong nháy mắt bốn phía yên tĩnh lại.
Ý cười trong khoé miệng Phong Chiến Bách lộ ra càng rõ ràng.
Tuyền Cơ lại không bận tâm để ý điền đó, vẫn nhíu mày lại, đột nhiên nói với Ngọc Trí: “ Chúng ta đi toilet, một chốc nữa quay lại”.
Tuyền Cơ cười nói: “ chỉ là đi một chốc rồi quay lại”.
******
Ngọc trí ngạc nhiên, Tuyền Cơ lôi kéo nàng một hồi rồi một hồi, sau đó lại quẹo vào một gian phòng của một cô nương Yên Vũ lâu. Nhưng bên trong không có ai.
” Tẩu tẩu, tẩu làm gì vậy?” Ngọc Trí tò mò, nhưng vẫn hưng phấn nói: “ tẩu vvài bằng cách nào? tẩu có nhìn thấy vẻ mặt của mấy người kia không? đều lắp bắp kinh hãi nhìn chằm chằm tẩu, không tin là tẩu thắng”.
Tuyền Cơ cười cười: “ Chẳng qua là ta nói với tú bà mấy câu”.
“Ta không tin!” Ngọc Trí hồ nghi nhìn nàng.
Tuyền Cơ bật cười.
Nàng quả thật chỉ nói với tú bà mấy câu. Nhưng muốn gặp tú bà đâu phải dễ dàng như vậy?
Trước khi gặp mấy tú bà, ngoài cửa nàng nói với một vài tên thủ vệ sai vặt: “ Mời tú bà của các người ra đây, ta có hơn mười vạn lượng bạc muốn tặng, không biết các nàng có hứng thú muốn nhận?”
Những người đó nghe khẩu khí của nàng, lại nhìn quần áo đẹp đẽ quý giá trên người nàng, kinh ngạc cùng nghi ngờ, không dám chậm trễ, mời tú bà đi ra.
Tú bà Huyễn nương là một người có kiến thức, khi ra đánh giá Tuyền Cơ một lượt, hỏi nàng có chuyện gì.
Tuyền Cơ liền hỏi nàng phương pháp nàng tuyển hoa khôi.
Tú bà mặc dù thấy kỳ quái, nhưng cũng nói cho nàng, rằng để các khoa khôi đem tài nghệ ra thi thố, các khách nhân ở dưới cũng bắt đầu ra giá. Ba người có ngân lượng cao nhất có thể đứng đầu.
Tuyền Cơ cười nói: “Không ổn rồi!”
Tú bà cười lạnh: “ Xin hỏi cô nương có chỗ nào không ổn?”
Tuyền Cơ ngẩn ra, lập tức cảm thấy thoải mái, Huyễn nương này nhìn chuyện phong nguyệt đã quen, sao lại không nhìn ra mình là nữ nhi? Giống như khi Vân Dương kia đưa ra trò này, nàng dường như cảm thấy hắn đã biết được nàng và Ngọc Trí là nữ phẫn nam trang.
Tuyền Cơ cười nói: “ Đêm nay là đêm tuyển hoa khôi, cách này của Huyễn nương chỉ có thể kiếm được một chút ít tiền, là tiền khách nhân bỏ ra mua ba vị hoa khôi đứng đầu, Tiểu nữ có một phương pháp, có thể cho người kiếm được nhiều tiền hơn nhiều”.
Huyễn nương cả kinh, nửa tin nửa ngờ xin thỉnh giáo.
Tuyền Cơ nói: “Ngươi có thể mua hết hoa quyên ở cửa hàng đối diện với giá thấp nhất, giá chỉ bằng một phần mười, rồi bán lại với giá gấp mười, hoa tươi tặng mỹ nhân. Vòng thứ nhất, mỗi vị hoa khôi biểu diễn tài nghệ xong, để cho khách nhân mua hoa quyên đem tặng, cuối cùng, lấy số lượng hoa quyên quyết định tài nghệ đứng đầu ba bảng, đợt thứ hai, đem gương mặt ra mà đánh giá, cũng lấy số lượng hoa quyên quyết định ba dung mạo đứng đầu, cuối cùng lấy tổng số quyên hoa của hai hiệp, vị mỹ nhân nào có số quyên hoa nhiều nhất sẽ thắng. Lại khiến cho khách nhân ra giá qua đêm, như vậy ngươi có thể kiếm được số tiền gấp vài lần_____”
Nàng chưa nói hết, Huyễn nương đã liên tục gật gù khen ngợi: “ Kế này của tiểu thư thật tuyệt diệu!”
Tuyền Cơ cười nói: “ Còn có một chuyện”.
Huyễn nương vội hỏi: “ chuyện gì ta cũng nghe theo”
“ Hai trăm lượng tiền vào cửa, tiền này nên bỏ đi, nta còn có thể khiến cho bên trong không còn thừa một bàn nào”.
Huyễn nương nhíu mày nói : “ Làm thế nào mà được? Điều này vạn vạn lần khó thể!”
Tuyền Cơ khẽ cười: “ Ta muốn ngươi bỏ, nhưng đồng thờicũng để lại. Ngươi đem một vài bàn bên trong bố trí lại, giờ đã gần tới giờ thi hoa khổi, thật sự cũng phiền toái”.
“Ngươi bỏ ra ba loại hoa nhỏ, đặt trên mỗi bàn, trong đó có mỗi loại một ít, chia ra làm ba loại thượng trung hạ. Ví dụ như mẫu đơn là thượng, hoa lan là trung, thuỷ tiên là hạ. Giá tiền cũng chia theo ba loại, như là năm mươi, hai trăm lượng, bốn trăm lượng. Thông báo cho trong ngoài đều biết”.
“ Ngoài việc tuyển hoa khôi, trong lầu của ngươi nhất định còn có một số cô nương, đặt một cái bàn có giá thấp do các nha hoàn sai vặt hầu trà, giá cả nào cũng có được mỹ nhân, nhưng khác biệt là mỗi bàn có một thân phận riêng, cho dù năng lực và đãi ngộ thực tế có khác nhau. Nhưng nhất định lớp quyền quý sẽ vui vẻ mà vung tiền ra, đồng thời cũng có thể khiến cho nhiều khách tiến vào, ngươi càng có thể thu lợi”.
Huyễn nương nghe xong, tinh thần mãi mới hồi phục lại, vẻ mặt tán thưởng: “ Cô nương rốt cuộc là người như thế nào?”
******
Ở hiện đại, bất quá chỉ là khái niệm đơn giản, Tuyền Cơ dùng phương pháp này trao đổi, cũng là để lại cho các đại quan triều đình một cái bàn riêng.
Nhưng mà, khi nàng đi vào, trước khi ngồi xuống bàn phía trước, xuất phát cũng chỉ bởi tò mò mà đi dạo xung quanh, do nàng bày cho cách kiếm tiền, tú bà kia cũng không ngăn nàng đi dạo loanh quanh.
Nhưng một hồi đi dạo này lại khiến nàng phát hiện ra một chuyện. Khiến nàng phải đi ra ngoài gặp người, hiện giờ đưa Ngọc Trí đi tới phòng của một người, cũng chính là nguyên nhân nàng tới xem tuyển hoa khôi.