“Thật sự là một kế hay.” Ngọc Trí vỗ tay cười vui, lại nhỏ giọng hỏi: “Tẩu tẩu, tẩu phát hiện chuyện ra gì à?”
Tuyền Cơ đang muốn nói cho nàng thì đúng lúc này cửa mở ra, một nữ tử tuổi thanh xuân đi đến.
Nàng ta có gương mặt trái xoan, mi nhược viễn sơn (mi nhược viễn sơn: một cách miêu tả lông mi người con gái rất đẹp), hai gò má ửng hồng như màu hoa đào, đúng là một mỹ nhân tuyệt sắc, khóe mắt nàng lại loang lỗ vệt nước mắt chưa khô.
Nhìn thấy hai người, nàng lắp bắp kinh hãi lẩm bẩm: “Quả nhiên cô nương đến đây.”
Tuyền Cơ xoa cằm, Ngọc Trí cảm thấy khó hiểu, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nghi hoặc.
Tuyền Cơ thở dài, tiến lên phía trước, kéo nàng kia lại gần, Ngọc Trí lắp bắp kinh hãi, trên cổ nàng kia còn in hằn vết bầm tím do bị dây thừng siết chặt.
“Vừa rồi nếu ta không xông bậy xông bạ vào đây thì vị cô nương này đã đi đời nhà ma.”
Ngọc Trí cả kinh nói: “Không phải cô nương dự tuyển hoa khôi sao? Sao đi tìm cái chết?”
Nàng kia cười khổ, “Thiếp thân Lưu thị tên là Thi Mẫn, cùng biểu ca Trương Tiến sớm có hôn ước, thiếp thân có chút nhan sắc, bị một tên phú hào để ý, mặc dù hắn không làm khó ta nhưng cha mẹ ta cản trở hắn lại bị đánh chết tươi, quan lại bao che cho nhau, kẻ giết người thì vô tội, trái lại nhà của ta và biểu ca lại bị chiếm đoạt hết điền sản.”
“Biểu ca thề sẽ trúng tuyển khoa cử năm nay để có thể báo thù cho người thân, lại bất hạnh không có tiền duy trì sinh kế cùng đèn sách, ta chỉ còn cách giấu diếm biểu ca, hôm qua bán mình vào Yên Vũ lâu. Tiền ta đã nhờ người mang về cho huynh ấy…”
“Vậy bây giờ cô nương muốn tự vẫn bảo toàn danh tiết sao?” Ngọc Trí dậm chân, gấp giọng nói: “Tỷ tỷ, tỷ rất hồ đồ! Tên khốn kia thật đáng giận, tỷ nói cho ta biết danh tính của hắn, ta —— ”
Tuyền Cơ cắt lời nàng, “Ngọc Trí, phải trừng phạt kẻ ác như thế nào chúng ta trở về hãy tính, hiện tại việc khẩn cấp là phải cứu Lưu cô nương ra khỏi đây.”
“Chuyện này không phải rất dễ sao?” Ngọc Trí nghi hoặc nói: “Chúng ta hoặc là hỏi tên man di chết tiệt kia mượn một ít tiền chuộc thân cho nàng, hoặc là nhờ bọn họ hỗ trợ lén đem nàng ra ngoài.”
Tuyền Cơ thần sắc ngưng trọng, “Không được! Lần này lại đụng phải oan gia ở chỗ này. Muội có biết không? Đêm qua đã có người nhìn trúng Lưu cô nương. Mặc kệ nàng có thể trở thành hoa khôi đứng đầu bảng hay không tối nay hắn đều muốn phá hủy trinh tiết của nàng. Tú bà sẽ không buông tha cho nàng đâu.”
Ngọc Trí nhướng mày, “Là ai vậy?”
Tuyền Cơ cười khổ, “Là Ôn tam.”
Ngọc Trí thất thanh nói: “Cái gì? Là tên đầu heo kia á?”
“Trong số những bàn giữ lại cho khách quý, có một bàn là để cho Ôn Tam cùng cha hắn Ôn Như Khải.”
Ngọc Trí kinh hãi, “Ôn Như Khải đêm nay cũng đến đây?”
Tuyền Cơ thở dài, nói: “Ôn Tam còn đỡ, muội và tên Ôn đại tướng quân kia cũng là quen biết, cho nên chúng ta không thể lộ diện, mặt khác, chúng ta phải nghĩ biện pháp cứu Lưu cô nương ra ngoài.”
“Nhưng mười lăm hoa khôi đang đợi biểu diễn tài nghệ a.” Ngọc Trí cắn đôi môi anh đào, gấp đến độ xoay vòng vòng, “Chúng ta cứu nàng ra ngoài, một khi bọn họ phát hiện không thấy người, rất nhanh sẽ đuổi theo…”
Tuyền Cơ gật đầu, “Ừ, đây chính là vấn đề.”
Nàng dừng một chút, cười khổ nói: “Nếu Lưu cô nương biểu diễn ở phần cuối thì may rồi, chuyện khó giải quyết nhất là nàng phải biểu diễn hàng thứ sáu.”
Ngọc Trí là không thể thấy người khác gặp nguy mà bỏ mặc, khuôn mặt nhỏ nhắn mặt nhăn tít, dậm chân nói: “Làm sao bây giờ?”
Lưu Thi Mẫn cười khổ nói: “Thi Mẫn xin cảm tạ đại đức của hai vị. Tóm lại đã là số mệnh.”
Tuyền Cơ nhẹ nhàng trách mắng: “Lưu cô nương, nếu để biểu ca của cô biết được chân tướng việc này, cả đời này chẳng phải hắn sẽ phải hối hận đến chết? Cho dù hắn ngày sau đỗ đạt cũng khó quên được nỗi hận này, cô đừng nghĩ như vậy nữa. Một ngàn vấn đề luôn luôn có một ngàn phương pháp giải quyết…”
Lúc này lại nghe ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
“Lưu cô nương, còn hai khắc nữa thì phần thi đấu sẽ bắt đầu, cô biểu diễn hàng thứ sáu, xin nhanh chóng trang điểm thay y phục, chuẩn bị nhạc khí cho tốt.”
Ngọc Trí kéo cánh tay Tuyền Cơ, run giọng nói: “Làm sao bây giờ?”
Tuyền Cơ nhíu mày, “Biện pháp không phải là không có, Lưu cô nương biết đánh đàn tranh, Ngọc Trí, muội có biết đánh đàn tranh không?”
Ngọc Trí gật gật đầu, lập tức khẽ kêu lên, “Tẩu tẩu, tẩu đừng nói là kêu ta giả mạo Lưu cô nương để nàng nhân cơ hội này chạy trốn nha? Như vậy thì có thể tranh thủ một ít thời gian, tốt thì tốt…nhưng mà Ôn Như Khải sẽ nhận ra Ngọc Trí.”
Tuyền Cơ trong nháy mắt cười, “Không có ai quy định không được che mặt.”
“Không được! Không được!” Ngọc Trí đầu cứng ngắc như tượng đá, “Ta sợ hãi Ôn tướng quân lắm, không biết vì sao, trước kia mỗi lần hắn tiến cung ta đều sợ nhìn thấy hắn.”
“Tẩu tẩu, hay là tẩu đi đi!” Ngọc Trí vỗ gáy quát.
Tuyền Cơ cười khổ, nàng không biết đánh đàn tranh, nhưng thật ra cùng bọn người Ngọc Hoàn thường đi karaoke. Chẳng lẽ nàng phải đi ra ngoài đứng trên sân khấu gân cổ họng lên rống sao.
Nghe nói tài tình của Lưu Thi Mẫn uyển chuyển hàm xúc, cầm ca rất tuyệt. Mặc dù mình ca hát cũng còn chấp nhận được, nhưng dù sao cũng không hơn được Thi Mẫn, huống hồ nghe hát chay rất đơn điệu nhàm chán, dễ dàng nghe ra cao thấp, chính mình che mặt đi ra ngoài đứng thì mất mặt cả nhà cũng không có gì, chỉ sợ là làm cho người ta phát hiện ra.
Ngọc Trí biết đánh đàn thì không dám đi ra ngoài, nàng lợn chết không sợ phỏng thì không biết đánh đàn… Nàng cắn môi thong thả bước đi, trong lòng so đo tính toán, nhất thời có chủ ý lớn mật, hỏi: “Ngọc Trí, một khúc nhạc mới thì nhanh nhất bao lâu là ngươi học được?”
Ngọc Trí nghĩ nghĩ, “Không phải Ngọc Trí nói ngoa, nếu chỉ đơn giản, không đến một khắc thì đã có thể hoà tấu.”
“Thật tốt quá!” Tuyền Cơ rất vui, lại thấp giọng nói: “Ngọc Trí, nghe nha, bây giờ ta lập tức đổi quần áo trên người cho Lưu cô nương, sau khi nàng thu thập thỏa đáng, ngươi lập tức đưa nàng đi từ cửa sau, ngươi biết khinh công đưa nàng ra ngoài không là vấn đề.”
Ngọc Trí cùng Lưu Thi Mẫn đều nín thở yên lặng nghe nàng nói. Ngọc Trí sờ lòng bàn tay mình đã thấy toàn là mồ hôi lạnh, chỉ nghe Tuyền Cơ nói: “Sau đó, muội lập tức trở về cùng phối hợp với ta, chúng ta còn lại một chút thời gian, ta dạy cho muội một khúc nhạc, muội phải nhanh chóng học được; đến lúc đó, muội che mặt ở phía sau đánh đàn, ta ở phía trước ca hát. Ta còn phải chuẩn bị vài thứ để dời đi tầm mắt chú ý của mọi người, tuyệt đối không thể làm cho người ta nhìn ra ta không phải Thi Mẫn.”
Ngọc Trí vỗ tay cười to, “Tẩu tẩu, việc này thật thú vị, tẩu phải tham gia chọn hoa khôi!”